Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ thê nào, trong phương diện tình cảm cũng sẽ có một mặt hèn mọn.
“Lập Hân, Gorilla… Xin lỗi anh, em lại làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh rôi! Đều tại em không tốt, em thực sự quá nhàm chán nên mới nghĩ ra ý đô nhốt mình lại.
Anh có thể tha thứ cho em không?”
Lam Du Du không cần tận lực làm nũng, chỉ cân ăn nói dịu dàng một chút liên biên kiêu diễm thành trong sáng, yêu mềm đến mức thâm sâu vào trong xương cốt đàn ông.
Phong Lập Hân sao có thể giận Lam Du Du được chứ.
Anh yêu cô còn không hết.
“Du Du, em không sao là tốt rồi.
Những thứ khác đêu không quan trọng.
Nêu em ở chỗ này cảm thây bí bách thì ra ngoài đi tản bộ đi, thỉnh thoảng qua thăm anh là được rôi.”
Phong Lập Hân rât muôn ôm người phụ nữ đang đứng gân trong gang tâc, muôn ôm lây cô ta vào lòng, nói với cô ta răng những ngày qua anh nhớ cô ta đên nhường nào.
Nghĩ thôi cũng đau đâu.
Nhưng anh chỉ có thê hy vọng mà không tiên tới, anh sợ dung mạo bị huỷ của mình sẽ dọa cô ta sợ, khiên cô ta cảm thây chán ghét.
“Lập Hân, em nghĩ…”
Lam Du Du kéo dài giọng, quay đầu sợ hãi nhìn Phong Lập Hân.
Bộ dạng vâng vâng dạ dạ vô cùng đáng thương.
Nêu không sao có thê nói rằng, Lam Du Du trong thời gian ngắn từ người biện thành quỷ.
Lúc thì trông nhụ mì, điêm đàm, ngậy thơ, lúc thì dữ dằn, tâm địa như rắn, gương mặt đẹp đế biên hóa muôn ngàn vạn trạng.
Nhưng cô ta có có ý trỏ nên thánh thiện đến thế nào nhưng trái tim luôn ái mộ Phong Hàng Lãng chưa từng thay đồi.
Hàng lông mày kiếm của Phong Hàng Lãng giương lên, yêu tỉnh nữ này lại giỏ trò gì đây?
Phong Lập Hân lập tức đề ý, anh ta hiểu ý của Lam Du Du: “Hàng Lãng, em đi ra ngoài trước đi, anh có lời muôn nói riêng với Du Du.”
Đợi ánh mắt sắc lẹm Phong Hàng Lãng rời khỏi Lam Du Du, cô ta lại trở vê bộ dạng vô tội, đáng thương.
Trong lòng Phong Hàng Lãng đã bóp chêt cô ta mây lần.
Nhưng có Phong Lập Hân ở đó, anh không thể không thu lại mũi nhọn của mình.
Ở một góc độ khác mà nói, Lam Du Du quả thực là “ân nhân” cứu mạng anh hai Phong Lập Hân.
Đây cũng được xem là điên hình của người “làm nên được thành công thì cũng làm ra được thất bại”.
Chỉ có điều phải nói ngược lại.
“Được.” Phong Hàng Lãng nhàn nhã đáp ứng: “Em đợi ngoài của.”
“Đợi ngoài cửa” có nghĩa là nếu Lam Du Du cô dám nói linh tinh, cả đòi này cũng đừng hòng rời khỏi phòng điều trị tích cực này.
Từ trước đến nay, Lam Du Du gặp mặt Phong Lập Hân đêu bắt buộc có mặt Phong Hàng Lãng.
Dụng ý vô cùng rõ ràng.
Nhưng hôm nay, người phụ nữ Lam Du Du kia lại cô ý đuôi anh đi, muôn nói riêng chuyện gì với Phong Lập Hân chứ, hoặc có lẽ đa phân là muôn chọc giận Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng là một người cương quyết, khó thuân.
Chỉ là anh có ý thao túng người khác hay không thôi, nêu người khác muôn thao túng anh, đúng là vô cùng táo bạo.
Nhưng anh vẫn rât chiêu theo ý của anh hai Phong Lập Hân, bước chân vững chắc ra ngoài.
Từ lúc Lam Du Du bước vào, bác sĩ Kim không hề nói lời nào, anh ta chỉ coi mình như một cỗ máy điều trị có sinh mạng.
Cũng vì có anh ta ở đó, Phong Hàng Lãng mới yên tâm rời đỉ.
Anh biệt bác sĩ Kim là một người có chừng mực, hơn nữa còn rất biết cách giữ chừng mục.
“Du Du, Hàng Lãng đi rồi, có lời gì em cứ nói.
Có phải em ây lại gây khó dễ cho em?” Ảnh mắt Phong Lập Hân thâm thuý đọng lại ở người phụ nữ trước mặt, dường như anh muôn.
đem cô ta thu gọn vào trong đôi mắt mình.