Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm


Dây xích và thuốc mê? Diệp Thòi Niên căn môi, không cần đoán, những thứ này chắc chăn là dùng lên người Lam Du Du.

Mặc dù rất thương hoa tiệc ngọc, nhưng đây cũng là do Lam Du Du tự làm tự chịu.

Phong Hàng Lãng sao có thể bỏ qua cho một người nhẫn tâm ra tay làm tổn thương cho anh cả của anh được!
“Anh Lãng, anh trai anh tìm anh.” Lam Du Du rụt rè gọi Phong Hàng Lãng.
Muốn đọc được cơn tức giận trên khuôn mặt của anh, nhưng trên mặt anh chỉ có một vẻ dịu dàng như một quý ông.

Điệu này khiến Lam Du Du lại càng lo lắng trong lòng.
Phong Hàng Lãng yên tĩnh đên đáng sợ! Lam Du Du không phải là sợ chệt, mà là cô ta chỉ sợ ngay cả cơ hội để chết yên ồn thì người đàn ông này cũng không cho cô.
“Ừm, đến đây.” Phong Hàng Lãng nhạt nhạt SàU lại một tiêng, sau đó bước đôi chân dài rắn chắc của mình Vào trong.
Khiến cho Lam Du Du không hề ngờ răng, Phong Hàng Lãng thực sự đã đông ý.

Dường như không hề có chút do dự nào.

Trong mơ hỗ, Lam Du Du ngửi ra được một chút dẫu vết không yên lòng, nhưng sau đó lại yên lòng.
Cô ta tự nghĩ răng Phong Hàng Lãng sẽ không giết cô a.

Dù sao thì anh trai Phong Lập Hân của anh cũng còn phải dựa vào sự đông viên của cô ta mới có thê sống tiếp, không phải sao?
Đây gọi là trời sinh ra vạn vật, từng thứ rơi xuống.

một! Tắt nhiên Phong Hàng Lãng cũng sẽ có điểm yếu!
“Hàng Lãng, em không được nhân lúc anh không có ở đây mà gây khó dễ cho Du Dul Cho dù cô ây có làm sai thì cũng để anh gánh lấy, em không được động đến cộ ấy, được chứ?”
Phong Lập Hân vẫn không yên tâm dặn dò.
“Anh cả, anh yên tâm đi, có dì An và quản gia Mạc, nhất định sẽ chăm sóc cho người phụ nữ yêu dấu của anh trở nên du dương thánh thót.”
Sau đó, Phong Hàng Lãng còn cúi thấp p xuông, ghé vào tai Phong Lập Hân nói nhỏ: “Chỉ cân anh dưỡng bệnh khỏe lại rồi có thể quay về động phòng.”
Câu nói hóm hỉnh này khiến trí tưởng tượng của Phong Lập Hân trở lại.

Chỉ cân con người có ước mơ và hy.
vọng, họ sẽ có nguồn động lực để sống.

Vì sự tồn tại của Lam Du Du, Phong Lập Hân sẵn sảng chịu đựng nỗi đau thể xác nặng nề đề tôn tại.
Dì An được Phong Hàng Lãng dặn ở Phong gia chờ Tuyết Lạc trỏ về.

Tâm trạng của dì An tối nay đặc biệt vui vẻ, thứ nhất là vì tình trạng của Đại thiêu gia Phong Lập Hân đã khá hơn, thứ hai cũng là bởi vì Nhị phu nhân Lâm Tuyệt Lạc đã trở vê.
“Phụ nhân, cuối cùng cô cũng đã trở về rồi! Nào nào nào, ngôi xuông ngôi xuống đi, cô có đói không? Có khát nước ‘không? Gần đây sức khỏe của cô thế nào rồi? Có mệt nhọc không?
Có buồn nôn không?”
Dì An đầy nhiệt tình hỏi cô.

Đối với bà ấy, nếu như Tuyết Lạc thực sự có thể mang thai một cậu nhỏ, vậy thì điều đó là song hỷ lâm môn rồi.
Mệt nhọc thì đúng là có mệt nhọc, còn về buồn nôn hay không… bị dì An hỏi câu này, khiên Tuyệt Lạc thực sự cảm thấy dạ dày của mình có chút sôi trào mạnh mẽ.
“Không có, tôi vẫn ồn.” Tuyết Lạc lấy lại tinh thần nói, sau đó lại hỏi bà ấy: “Dì An, sao hôm nay dì không đến bệnh viện chăm sóc Phong Lập Hân?”
Tuyết Lạc đã ăn cơm ở nhà ăn trong trường rôi mới trở về Phong gia.

Cô còn nghĩ là mình sẽ phải ngôi chờ ở bậc thêm, không ngờ đên nơi thì lại có dì An có ở nhà đề đợi mình.
Hơn nửa tháng trước rời khỏi căn nhà này, khiến cho Tuyết Lạc đau rách cả tim.

Cô cảm thây mình đã bị mặc vào tắm lưới lừa dối khổng lồ mà Phong gia thêu dệt lên.

Dù là dì An, quản gia đc còn có Tiểu Tiền, họ đều giúp Phong Hàng Lãng trêu chọc cô Lâm Tuyết Lạc.

Họ rõ ràng biết rằng “Phong Lập Hân” bước ra khỏi phòng y tê là Phong Hàng Lãng đóng giả, nhưng họ vân dung túng bảo vệ cho Phong Hàng Lãng đề anh lừa gạt cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui