“Phu nhân, cô vẫn nên là quay về phòng tránh một chút.
Người phụ nữ Lam Du Du kia có vẻ không phải là ngắn dễ chọc vào!” Trong.
mắt dì An, phụ nhân Tuyết Lạc là người yếu đuối, cho nên bà ấy đồng cảm với cô, muôn bảo vệ cô.
“Được, vậy để hôm khác tôi lại đến.”
Tuyết Lạc đứng dậy và muốn rời đi.
Cô cảm thây răng thay vì trốn trong.
phòng một cách xấu hỏ, thì rời đi sẽ sạch sẽ hơn.
Có tiếng động cơ ô tô vang lên trong sân, nêu Tuyết Lạc muôn rời khỏi Phong gia, thì chắc chắn phải đụng mặt với Lam Du Du.
“Phu nhân, hay là cô cứ về phòng tránh đã.
Nhị thiếu gia nói là cô Lam Du Du chỉ về đây một chuyền, một lát thôi sẽ rời đi.” DÌ An vội đến trước mặt ngăn Tuyết Lạc lại.
Nghĩ rằng Lam Du Du có lẽ chỉ đến đê tham quan hoặc là đi dạo một chút, vậy thì mình cũng tạm thời tránh đi một lát, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng việc lát nữa mình đề nghị với Phong Hàng Lãng về chuyện ly hôn với Phong Lập Hân, Tuyết Lạc nghe theo lời sắp xếp của dì An, quay người trở về phòng tránh đi.
Chính mình là một Phong phu nhân thế nhưng lại quá hèn nhát, lúc này vẫn còn chưa có ly hôn, thế mà lại phải trốn lẫn như vậy.
Nhưng đề Phong Lập Hân có thể thoát khỏi sự hành hạ của bệnh tật và hồi phục sức khỏe một cách thuận lợi, Tuyết Lạc cảm thây việc né tránh này của cô căn bản cững không là gì.
Trên đường trở về Phong gia, Phong Hàng Lãng vân luôn giữ thái độ im lặng là vàng.
“Anh Lãng, anh vẫn còn tức giận em sao?” Lam Du Du uôn éo như một con bạch tuộc tiền vào trong lòng Phong Hàng Lãng.
Người tài xế Tiểu Tiền thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu, anh ta thật sự phải khâm phục vận đào hoa của Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng.
Người phụ nữ này, ùn ùn muốn lao vào vòng tay anh.
Nhưng người phụ nữ này quả thực là quá xinh đẹp, không quá lời khi dùng câu nghiêng nước nghiêng thành đề miêu tả cô ta.
Khi lần đầu tiên tài xế Tiểu Tiền nhìn thấy Lam Du Du, cũng khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô ta.
Ngay cả bàn tay đưa ra mở cửa xe cho cô ta cũng không kiềm chế được mà rung lên.
Hoàn toàn là một người đàn ông bình thường, là một phản ứng bình thường của một người đàn ông khi nhìn thây một người phụ nữ đẹp.
Phong Hàng Lãng không trả lời Lam Du Du, anh cũng lười phải đáp lại cô ta.
Chỉ khẽ nheo mắt rồi duỗi tay chân ra, để một bàn tay nhỏ của Lam Du Du bày ra đủ các thê loại hình dáng trên ngực anh.
Cách dính người này của Lam Du Du, không phải một hai câu nói của Phong Hàng Lãng, hay là vài cú đắm của anh có thể đuôi được.
Chỉ cần cô ta không quậy phá, thì anh sẽ coi như những điêu này giồng như bị con chó con mèo cào nhẹ mà thôi.
Nhưng Lam Du Du sao có thể ngoan ngoãn không quây phá được đây?
Cơ hội tôt như vậy, nêu như là mình thì chắc cũng sẽ không bỏ qua được.
Vì vậy, đôi bản tay nhỏ bé của cô ta biến thành một cái vòi, xuyên qua cúc áo sơ mi của Phong Hàng Lãng, dựa vào việc kề da không khoảng cách này đề phác họa lên bức tranh trừu tượng trên cơ bụng của Phong Hàng Lãng.
Có lẽ là bề rộng của phiên bản người quá nhỏ, cứ vẽ tiếp vẽ tiệp, bàn tay nhỏ bé thông minh của cô ta bắt đầu bành trướng mở rộng lãnh thổ.
Kết quả là tay cô ta đã móc lên một vị trí không nền động vào.