Sau đó, đôi mắt hơi nheo lạnh thấu xương của Phong Hàng Lãng mang theo hơi lạnh nhìn người phụ nữ đang gây rối này.
“Ha ha ha… Anh rốt cuộc cũng chú ý đến em rồi!”
Tiếng cười như chuông bạc của Lam Du Du tràn ngập trong cỗ xe hơi.
Ngay cả tài xế Tiêu Tiên cũng không bình tĩnh lái chiếc xe được cho nên đã tạo nên một hình chữ “S” nhỏ.
Điều đó đủ đề chứng minh rằng nụ: cười của Lam Du Du quả thực là rất quyên rũ.
Đặc biệt là trái tim của người đàn ông!
“Nếu cô còn quậy phá, tôi nhất định sẽ chặt đứt cánh tay này của cô!”
Phong Hàng Lãng hừ lạnh.
Câu nói này, tự động bổ sung một khung cảnh lại càng kích động Ï hơn, bàn tay của người phụ nữ đó rốt Cuộc đã đặt đến chô nào, thì Nhị “thiếu gia mới nói ra câu lạnh lẽo muốn chặt tay cô ta? Đôi bàn tay nắm vô lăng của tài xế tiều Tiền lại bắt đầu không ổn định.
Có một con yêu tỉnh trên xe, hơn nữa lại.
quây phá như vậy, thật sự là muôn hủy hoại cuộc sống người ta mà!
“Chặt thì đau biết bao!” Lam Du Du lại di chuyền bàn tay đã gây tội ác của cô ta lên môi Phong Hàng Lãng: “Hay là, để anh cắn gãy nhé.”
Phong Hàng Lãng thực sự muốn chặt tay người phụ nữ này.
Nhưng nêu người phụ nữ này mật bàn tay, thì một người nào đó chắc chắn sẽ cảm thầy đau khổ đến chết.
Phong Hàng Lãng nghĩ, khi tình trạng của anh cả hong Lập Hân ồn định, anh chắc chắn sẽ trói người phụ nữ này cho anh ây xử lý.
,Đề anh cả Phong Lập Hân có thể thưởng thức người phụ nữ này!
“Lam Du Du, cô đây là muốn tự mình tìm đường chết, hiệu, không?” Phong Hàng Lãng thờ ơ nhắc nhở.
“Hiểu! Đã rất hiểu!”
Lam Du Du biết rõ mình đang làm gì Và muôn gì.
Nói xong, cô ta lại chui vào lồng ngực của Phong Hàng Lãng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, LAnh Lãng, sao anh lại không nói với anh trai Phong Lập Hân của anh răng trước đây chúng ta có quen biêt? Là không dám sao”? Sợ làm tôn thương trái tim mỏng manh của anh ây sao?”
Lông mày thẳng tắp của Phong Hàng Lãng nhíu lại, cả người lập tức bị bao phủ trong một làn khói dày đặc không tan nỗi.
Lam Du Du, cô là một người phụ nữ thông minhl Điều gì nên nói và điêu gì không nên nói, cô nên hiểu! Cô cũng bắt buộc phải hiểu!”
Mỗi lời nói của Phong Hàng Lãng đều nhuốôm màu thù địch mạnh mẽ, dường như để nhắc nhở Lam Du Du, lại vừa như là uy hiếp Lam Du Du.
“Sao lại bày ra khuôn mặt như ông chủ thế này, chả đẹp trai gì hết!” Lam Du Du vươn đôi tay nhỏ bé XOa xoa khuôn mặt đang căng cứng của Phong Hàng Lãng: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ phối hợp với anh thật tốt để trị liệu cho bệnh tim và sức khỏe của anh trai anh!”
“Lễ nào đây không phải là việc cô nên làm sao?” Phong Hàng Lãng lạnh giọng hỏi, hơi nghiên răng nói: “Lam Du Du, anh trai tôi không thù không oán với cô, nhưng cô lại hãm hại anh ấy thảm đến vậy! Những gì hiện tại cô đang làm chỉ là đang chuộc tội, cô hiệu không?”
“Vậy sau khi anh trai anh hồi phục, anh sẽ xử lý em như thế nào? Giết?
Hay chặt?” Lam Du Du tỉnh nghịch hỏi.
Cô ta không sợ chết.
Nhưng cô ta hy vọng mình có thê chết một cách xứng đáng.
Ví dụ, vì Phong Hàng Lãng mà chết, hoặc là bị Phong Hàng Lãng giày vò cho đến chết.
“Những thứ này đều quá rẻ cho cô rôi!” Phong Hàng Lãng hừ lạnh.