Phong Hàng Lãng lạnh lùng nhéch nhéch khóe môi: “Lam Du Du, chỉ có lúc đau đớn, cô mới nghĩ đến anh tôi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Cô không nên đi trêu chọc vào anh trai tôi.
Nhưng nếu như đã động vào rôi, thì cô cũng nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi.”
“Nhân từ với cô, chính là tàn nhẫn đối với anh trai tôi.” Phong Hàng Lãng thấp giọng thốt ra từng chữ.
Tuyết Lạc không biêt có nên đi ra hay không.
Nhưng thân là một cô gái, cô vân đi từ trong phòng bước ra.
Cô không thể tro mắt đửng nhìn hai người đàn ông ra tay bạo lực như thế với một cô gái yếu đuối trói gà không chặt được.
Cho dù Lam Du Du đã làm sai chuyện gì, cúng không nên chịu hình phạt cực hình như thê.
Đặc biệt lúc cô nhìn thấy khóa sắt trên cổ chân của Lam Du Du, cô lại càng thêm quyết tâm phải bảo vệ Lam Du Du.
“Phong Hàng Lãng, anh khóa chân cô ây lại như thê, nếu như đề anh trai anh biết được, anh ây sẽ đau lòng lắm đây.” Tuyết Lạc biết rằng nêu muốn khuyên nhủ một Phong Hàng Lãng đang tức giận chỉ có thê nhắc đên Phong Lập Hân mới có tác dụng.
“Ai cho cô vào đây? Cút về phòng ngay.” Phong Hàng Lãng tức giận đến mức mật kiểm soát nói.
Đôi mắt âm u kia toát ra tia tức giận phẫn nộ, chỉ hận không thể đá Tuyết Lạc không được Bh nh ra khỏi Erisn3 trở lại về bong Tuyết Lạc không hề nhúc nhích, im lăng đối đầu với Phong Hàng Lãng đang tức giận.
Đột nhiên, Lam Du Du nhếch mày mỉm cười rồi thuận thế dựa vào trong lòng Phong Hàng Lãng: “Bạch liên hoa, tôi với anh Lãng đang chơi trò chơi thôi.
Mà nói chứ anh Lãng làm sao nỡ đề tôi khó chịu chứ? Phải không, anh Lãng?”
Suy nghĩ của phụ nữ từ trước đến nay luôn khó hiệu.
Giống như Lam Du Du bây giờ không hề giỗng một người cân Tuyết Lạc phải nói hộ cho cô ta trước mặt Phong Hàng Lãng.
Chơi trò chơi đúng không? Tuyết Lạc cảm thấy cô đúng thật là rảnh rỗi lo chuyện bao đông quá rồi.
“Cút về phòng ngay.
Có nghe thấy không?” Phong Hàng Lãng lại tức giận hét một tiêng.
Tuyết Lạc nhìn cô gái vẫn dựa trong lòng Phong Hàng Lãng, lại quét mặt nhìn Phong Hàng Lãng mặt mày tức giận dữ tợn một cái rồi quay người đi vê phòng.
Cô ngoan ngoãn nghe lời không có nghĩa là cô yêu đuôi chịu cúi đầu.
Bản thân cô sắp ly hôn với Phong Hàng Lãng rồi, cho nên tất cả những c¡ữt Sĩ liên quan đến nhà họ Phong, đều không liên quan gì đến cô nữa.
Ở trong nhà họ Phong lời nói của cô đã chẳng có bao nhiêu phần trọng lượng, việc gì cứ phải làm khó mình thêm nữa chứ.
Chưa kể bà chị Lam Du Du kia nhìn ra cũng đâu cân giúp đỡ đâu.
Cùng lúc Tuyết Lạc rời đi, ánh mắt của Lam Du Du lại càng âm u phấn nộ trở lại: “Phong Hàng Lãng, hóa ra anh thật sự có quan hệ với con bé bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc này.”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé! “Đấy không phải là việc cô quản được.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng đáp lại.
Ha ha, Phong Hàng Lãng.
Người phụ nữ của anh trai anh mà anh cũng động đến được ư? Lại còn dám nói, mình tôn trọng anh trai đến mức thế nào? Phong Hàng Lãng, anh đạo đức giả quá rôi đây.”
Lam Du Du thật sự không thể chấp nhận được việc Phong Hàng Lãng có quan hệ với bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc.
Chuyện này còn khiến cô ta khó chịu hơn cả việc bị khóa chân lại.
Phong Hàng Lãng không thèm để ý Lam Du Du, lại càng lười đi giải thích với cô ta.
Đối với anh tạ mà nói, việc này hoàn toàn không cần thiết.
Anh ta nhận lây ông tiêm trong tay Diệp Thời Niên, trong ông tiêm là dung dịch thuốc màu xanh nhạt.
Lam Du ðụ theo phản xạ lùi vê phía sau, mơ hồ nhận ra loại thuốc màu xanh nhạt kia là thuốc gì.
“Phong Hàng Lãng, anh trai anh còn chưa khỏe lại hoàn toàn anh đã muôn qua câu rút ván à? Anh không sợ anh trai anh không tìm được tôi thì sẽ tìm anh đòi người à?” Lam Du Du nhắc nhở Phong Hàng Lãng.
“Đây là việc của tôi, không cần cô phải lo lắng hộ.”