Đêm yên tính.
Trên bâu trời đêm quang đãng, vô số ngôi sao đang vươn mình trong màn đêm.
Sương đêm khuếch tán trong không khí, lan ra một bầu không khí sên sệt.
Nhìn lên bầu trời, những ngôi Sao sáng rõ quá lạ thường, và những ngôi sao ở xa sáng lan tỏa như làn sóng vỡ.
Mãi cho đến khi cảm thấy đau đón ở đâu đó, Tuyết Lạc mới lây lại được lý trí từ cảnh hỗn loạn vừa rồi.
Mình bị điên rồi phải không? Sao lại phối hợp với người đàn ông này rôi dùng thái độ hỗn kì lạ đên như vậy?
Lại còn ở trên bàn sách! Quần áo trên người đều đã bị kéo tuột, sớm đã bị móng vuốt của Phong Hàng Lãng lột ra đến mức lộ nửa thân người ra ngoài rôi.
Còn người đàn ông này thì quần áo vẫn nguyên vẹn thăng tấp đứng trước bàn sách.
Tuyết Lạc đột nhiên cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Một nụ hôn của người đàn ông có thê khiến cô xúc động.
Vứt sự xấu hỗ của mình ra phía sau, tận hưởng cảm xúc của mình và quần lây người đàn ông này.
Tuyết Lạc buồn bã cắn môi, cô thật sự muôn tát cho mình một cái thật mạnh.
Mình trơ trẽến đến mức nào mà lại giở trò đồi bại với người đàn ông?
Còn biết xấu hỗ nữa không?
“Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Phong Hàng Lãng cảm nhận được sự run nhẹ của người phụ nữ trong vòng tay anh, anh chua xót ôm chặt thân thê đang run rây của cô: “Có phải là bàn sách quá cứng hay không?
Chúng ta chuyền sang khác nhé.”
Phong Hàng Lãng dùng một cánh tay ôm Tuyết Lạc nhỏ bé lên, Tuyết Lạc theo bản năng muôn vùng vậy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ khác của PS) Hàng Lãng ôm chát lầy lưng, khiến cho vẻ đẹp của cô dán sát vào ngực anh.
Muốn điên rồi! Cô rõ ràng đến Phong gia là đề bàn chuyện ly hôn của mình với Phong Lập Hân, nhưng hiện tại Lâm Tuyết Lạc cô đang làm cái trò gì2 Ỡm ờ để người đàn ông này làm chuyện đáng xâu hồ đó?
Để duy trì một chút lòng tự trọng kém cỏi ở trong lòng, Tuyệt Lạc căn một chút vào đôi môi móng: của người đàn ông đang bịt kín môi cô.
Cái căn này, nói năng thì đúng là nặng, bởi vì đôi môi của Phong Hàng Lãng đã bị Tuy.
ết Lạc cắn chảy máu, nói nhẹ thì cũng đúng là nhẹ, bởi vì cơn đau này chắc chắn chỉ là một vết xước nhỏ đôi với Phong Hàng Lãng khỏe mạnh này mà thôi.
Người đàn ông dừng động tác và dùng một tay đỡ lây cơ thê rắn chắc của mình, đề cô ở bên dưới thuận lợi hít thở ôn định.
Phong Hàng Lãng nhìn từ trên cao xuống người phụ nữ đang khó chịu bên dưới mình, thấp giọng nói: “Không muốn?”
“Phong Hàng Lãng, chúng ta không thê như vậy được!” Giọng nói của Tuyết Lạc hơi run.
“Là không thể như vậy… chứ không phải là không muốn, đúng không?”
Người đàn ông đột nhiên cười, trên khuôn mặt tuần tú sắc bén của anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lại quyên rũ như rượu nông.
Cái này có khác biệt sao? Tuyết Lạc không hiểu người đàn ông này tại sao lại cười.
“Phong Hàng Lãng, anh đừng làm như Vậy..
Như vậy là không đạo đức.” Tuyết Lạc căn môi, đầy áy náy.
Khuôn mặt điển trai của Phong Hàng Lãng trở nên u ám, ánh mắt hiệu Ki nhìn người phụ nữ vừa ân nhẫn chịu đựng lý trí lại vừa đang kìm nén xúc động bên dưới người anh.
Xem ra Phong Hàng Lãng anh đã thắng.
rôi.
Bât chấp sự lên án và ngăn cản của đạo đức phẩm hạnh, người phụ nữ này đã yêu mình sâu sắc.