Người cô gả cho là Phong Lập Hân!
Nhưng lại mang thai đứa con của Phong Hàng.
Lãng! Nếu như sinh đứa trẻ này ra, vậy chẳng phải là đội mũ xanh cho Phong Lập Hân sao? Hắn bị lửa thiêu đã đủ tang thương rôi, bây giờ lại còn phải chịu cảnh vợ không chung thủy với hắn?
Sự tự trách và tội lỗi sâu sắc ; dâng lên trong lòng khiến Tuyết Lạc vô cùng khó chịu.
Trái với đạo đức, cô biết mình không nên sinh ra đứa trẻ này, nhưng cô thực sự không nhẫn tâm bỏ sinh mạng bé nhỏ vô tội này.
Tuyết Lạc ôm chặt lấy đầu gồi, đem cái bụng vẫn phẳng lì giấu Vào trong khuỷu tay.
Cô nghĩ tiếp, nêu như Phong Hăn? Lãng biệt cô đã mang thai của hắn, hắn sẽ có cảm xúc gì?
Hắn sẽ làm gì?
Liên tưởng đến người đàn ông giả danh Phong Lập Hân lừa dối và thử mình, trong lòng Tuyết Lạc trở nên lạnh lẽo.
Cô trong suy nghĩ của Phong Hàng Lãng, luôn là một người hám tiên, muốn chiêm đoạt tài sản của Phong gia, là người phụ nữ xâu xa có mưu đồ bát chính đối với Phong gia! Nếu như để hắn biết được cô đã mang thai con của hắn, hắn chắc chắn sẽ nhận định cô là dùng đứa con trong bụng đề tống tiền Phong gia, bức ép Phong Hàng Lãng, đề lầy một phần tài sản của Phong gia.
Người đàn ông đó, từ trong xương côt luôn coi thường người phụ nữ hám tiền Lâm Tuyết Lạc côI Nghĩ cũng đúng thôi, làm gì có người phụ nữ bình thường nào lại can tâm tình nguyện gả cho một người tàn tật chứ? Không phải vì tiên, thì còn có thể vì cái gì đây? Vì tình yêu sao?
Tuyết Lạc tự giễu cười đau khổ, cô không cần Phong Hàng Lãng coi trọng.
Đương nhiên sẽ không nói cho hãn biết chuyện cô mang thail Để tránh hắn có những ý nghĩ kinh thường côi Hắn có thể xúc phạm nhân cách của cô, lăng nhục lòng tự trọng của cô, nhưng hắn không thể có những suy nghĩ bản thỉu về đứa con của cô! Con cô là đứa trẻ vô tội, thuần khiết.
Đến thần thánh cũng không thể xâm phạm, chứ đừng nói đên là Phong Hàng Lãng!
Nhưng… Nhưng bản thân cô thật sự muôn sinh đứa con này ra sao? Cô có khả năng sinh ra đứa con này sao?
Tuyết Lạc đặt bàn tay lên bụng, âm thầm cảm nhận sinh mệnh bé l Con à, con thật đáng thương khi phải có một người mẹ bất tài thê này! Đền cả một mái nhà bình thường cũng không thê cho conl Mãi đến khi nhân viên đến dọn dẹp vệ sinh, Tuyết Lạc mới vất mây que thử thai đó rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh của quán cà phê.
Tuyết Lạc không dám đến bệnh viện ở trung tâm thành phó, mà ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ đến một bệnh viện nhỏ ở nơi hẻo lánh phía bắc thành phố để kiểm tra.
Kết quả xét nghiệm cho thấy thai nhi đã gần bảy tuân tuổi.
Cầm giấy xét nghiệm, trong lòng Tuyết Lạc vô cùng hỗn độn.
Cô “không biết nên buồn hay nên vui.
Thai nghén một sinh mệnh mới, lễ ra là một điều tuyệt vời, Nhưng Tuyết Lạc lại không thể vui nổi.
Cô không dám nói với bát kỳ ai, thậm chí đến cả cha ruột của đứa trẻ cũng không thể nói.
Nếu như người đản ông đó biết cô mang thai con của anh ta, nói không chừng lại chế nhạo cối Với tính cách hung bạo của ¡ Phong.
Hàng Lãng, anh ta có thể sẽ đầy cô đến bệnh viện bỏ đứa bé ngay lập tức.
Tuyết Lạc tin rằng người lạnh lùng và tàn nhẫn nhự anh ta, nhất định sẽ làm được điều này.
Bởi trong lòng người đàn ông đó, cô từ trước đến nay đều thấp hèn, có thê tùy ý đối đãi.
Năm chặt tờ giây xét nghiệm, Tuyết Lạc lững thững bước đi không đích đến trong thành phố hồi hả và nhộn nhịp, cô không biết đám đông sẽ đưa mình đi đâu.
Chỉ là máy móc trôi theo dòng chảy.
Về Phong gia? Tuyết Lạc mím chặt môi đăng chát, mình lầy thân phận gì để trở về Phong gia đây? Là vợ của Phong Lập Hân? Hay là mẹ của con Phong Hàng Lãng?
Tuyết Lạc đột nhiên cảm thấy bản thần rất nực cười! Mẹ của con Phong Hàng Lãng? Từ lúc gả đến Phong gia, người đàn ông đó đã chính thức nhìn nhận Lâm Tuyết Lạc cô lần nào sao? Ngoại trừ mỉa mai và châm biếm, thì cũng chỉ là trêu chọc vô nghĩa!