“Phu nhân, cô chạy từ từ thôi! Canh của cô…” Dì An câm bình giữ nhiệt nhanh chóng đuổi theo.
Năm phút sau, cái gì mà băng đêm, băng ngày, lưới khô, mêm mại và thoáng mát cho làn da bạn, Tuyết Lạc sách một túi lớn đồ dùng cho con gái, bước ra khỏi siêu thị.
Sở dĩ Tuyết Lạc tìm hiểu nhiều đồ dùng cho con gái như vậy là vì một người phụ nữ có “dì cả” tới thăm thì không thê nào đang mang thai được.
Cô làm những điều này chỉ để dì An xua tan ý nghĩ ấy trong đầu.
Bà đoán sai rôi, phu nhân Tuyết Lạc không hề mang thai.
“Haizz” Dì An thực sự thất vọng thở dài một hơi, lầm bảm nói: “Thật đáng tiếc, lại không có thai.”
Tuyết Lạc lúc này mới chắc chắn, hoá ra dì An đã tráo thuốc tránh thai của cô, bà vẫn luôn có ý định để cô mang thai bé con của Phong Hàng Lãng?
Tại sao bà ấy lại làm thê? Bà ây không biết cô là vợ của Đại thiêu gia Phong Lập Hân sao!
Chẳng lẽ… Chẳng.
lẽ là vì Phong Lập Hân bị lửa thiêu nặng quá, đên mức mắt đi năng lực ở phương diện kia, ngay cả khả năng sinh sản cũng không còn? Chính vì vậy mà dì An mới tìm mọi cách khiên cô mang thai con của Phong Hàng Lãng, sau đấy lại để cô sống với Đại thiểu gia Phong Lập Hân?
Vừa liên kết lại với nhau, mọi bí ần, khó hiều liền được giải quyết.
Không có gì kỳ lạ khi Phong Hàng Lãng giả dạng anh trai của mình đề lừa gạt tình cảm của cô!
Tuyết Lạc cảm thây cô bị chìm đầm trong sự lừa dõi tàn ác không cách nào tự mình thoát ra.
Thì ra cả Phong gia từ trên xuông dưới đều sử dụng thủ đoạn, âm mưu với Lâm Tuyết Lạc côi Lâm Tuyết Lạc nghĩ như thế cũng không có gì lạ.
Bởi vì lúc đầu Phong gia kêt hôn với danh nghĩa của Phong Lập Hân.
Làm sao cô có thể biết được người mà cô sắp cưới lại là người đàn ông độc ác Phong Hàng Lãng kial “Không sao cả, hai người vẫn còn trẻ, rôi sẽ có bé con thôi.” Dì An lại thở dài tự nói với mình.
Tuyêt Lạc không tiệp lời dì An vì cô đã đạt được mục tiêu của mình.
Dì An sẽ không còn nghi ngờ cô liệu có đang mang thai hay không.
Ít nhát không phải trong lúc này.
“Dì An, cảm ơn bát canh dì đã nấu.
Cháu lên lầu đây ạ, công việc hai ngày nay nhiều quá ạ.
Tuyết Lạc thực sự cảm thấy kể từ khi mang thai bé con, đầu óc cô trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Thế mà dễ dàng đánh lừa được sự nghi ngờ của dì An.
Cô không dám nói nhiều, một là cô sợ mình lại buồn nôn, thứ hai, CÔ cũng lo dì An sẽ lại nói không ngừng Với cô.
Cô đặt bình giữ nhiệt vào tay dì An rồi Xoay người đi về phía khu ký túc xá nữ.
“Phu nhân, cô phải tự chăm sóc mình nhé.
Nhớ đừng ăn đồ lạnh, cũng đừng có tiệt kiệm quá.
Ngày mai tôi lại tởi đưa đồ ăn cho cô.
Dì An vừa chạy chậm đuổi theo, vừa khuyên nhủ.
Môi lời khuyên nhủ ây đều tràn đầy sự quan tâm, ân cần.
Tuyết Lạc cảm động đến mức giơ một bên Jay, quay người lại vây tay với dì An: “DÌ An, dì vê đi cháu tự lo được!
Ngày mai đừng đưa đồ ăn cho cháu nữa, cháu ăn ở nhà ăn cũng rất ồn ạ.”
Khi về đến kí túc xá, đôi mắt Tuyết Lạc đã trở nên âm ướt, Thây Tuyết Lạc mang về một túi lớn toàn băng vệ sinh, Viên Đoá Đoá nói.
đùa: “Tuyết Lạc, “dì cả” của câu tới rồi à? Haizz, hôm qua cậu nôn đến mức chết đi sống lại, tớ còn tưởng cậu bầu với Phong Hàng Lãng cơ! Thế thì Lâm Tuyệt.
Lạc cậu đúng là “lên như diều gặp gió”, mẹ quý nhờ con đấy!”
Viên Đoá Đoá chỉ nói bâng quo: nhưng Tuyết Lạc lại rất đề ý.