“Đóa Đóa, giúp tớ đi! Tớ không nói đùa đâu, tớ thực sự đang thiếu tiền!”
Tuyết Lạc tỏ vẻ buồn bã.
“Cậu thực sự thiếu tiền sao? Sao có khả năng đó được! Lân trước tớ thây người giúp việc đó đưa cậu 10 ngàn tệ tiên mặt, cộng thêm thẻ tín dụng đen! Loại thẻ ngân hàng đó có thê vượt quá mây chục triệu!”
Viên Đóa Đóa có chút không hiểu câu thiếu tiền trong miệng của Tuyết Lạc là có ý gì.
Sô tiên hơn hàng chục triệu này không đủ sao?
“Đóa Đóa, tớ muôn ly hôn với Phong Lập Hân một cách sạch sẽ! Không đem theo gì khác!” Tuyết Lạc mím môi buồn bã nói.
Viên Đóa Đóa trằm mặc một hồi, sau đó gật ‹ đầu: “Tớ có thể hiểu được mục đích của cậu! Thôi được rồi, thứ bảy tuần này tớ sẽ giúp cậu đi trung tâm hỏi han, xem có thiếu nhân lực hay không!”
Vì sức khỏe thể chất và tịnh thần của Phong Lập Hân, mâu chốt là có được trạng thái vui vẻ để thực hiện được ca ghép da tiếp theo, Phong Hàng Lãng đã phải đông ý với yêu câu của Phong Lập Hân, ban ngày đến bệnh viện đa khoa quân đội đề điều trị, ban đêm trở về Phong gia nghỉ ngơi.
Mục đích của Phong Lập Hân không chỉ là để nhìn thấy người phụ nữ yêu quái Lam Du Du mỗi ngày, mà anh ây còn lo cho sự an toàn và tự do của cô ta.
Vì sợ răng Phong Hàng thô bạo chọc giận cô ta, nhôt hoặc trói cô ta lại.
Bác sĩ Kim nói rằng trạng thái của Phong Lập Hân phủ hợp hơn đề phục hồi chức năng.
Đặc biệt, anh ấy có thể có được sự thoải mái về thê chất và tinh thần, với sự nỗ lực gập đôi cho nên đã đạt được hiệu quả f rất tốt.
Nó tốt hơn nhiều So với việc điều trị bảo thủ đối suốt ngày giấu mình trong phòng y tế tự bó bản thân.
Phong Hàng Lãng thực sự không ngờ răng hiệu ứng yêu ma Lam Du Du thậm chí còn tốt hơn cả kỹ năng y thuật tuyệt vời của bác sĩ Kim.
Nhưng có một điều mà Lam Du Du nói đúng, Phong Hàng Lãng này chính là một nô lệ của anh trai.
Trên thực tế, chính thân thế của Phong.
Hàng Lãng đã tạo nên tình cảm của anh dã cho người anh trai duy nhất trong đời này.
Phong Hàng Lãng là con ngoài giá thú của Phong Nhất Son, vì để đưa anh về Phong gia sông, Phong Nhất Sơn buộc phải chập nhận một loạt các điều ước bát bình đẳng do ông cụ Phong đưa ra.
Một trong số đó chính là Phong Hàng Lãng sẽ không bao giờ được thừa kê bật kì một tài sản nào của tập đoàn Phong thị.
Để ngăn chặn vô vàn rắc rồi, gia tộc Phong gia đã tước quyên thừa kế của con trai cả Phong Nhất Sơn, và đổi cháu cả Phong Lập Hân trở thành người thừa kê thứ nhật.
Nói cách khác, Phong Hàng Lãng, không những không được thừa kế một chút cô phân trong tập đoàn Phong thị của Phong gia, mà còn không thê nhận được bắt kỳ khoản hỗ trợ tài chính nào từ người cha đã bị tước quyền thừa két!
Ban đầu, cha Phong Nhát Sơn vẫn rất yêu thương đứa con riêng Phong Hàng Lãng này, nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, tính tình của Phong Nhất Sơn thay đổi nghiêm trọng, vì vậy từ khi Phong Hàng Lãng còn nhỏ ông ây đã bắt đầu đánh măng anh.
Việc nhịn đói trong hai hoặc ba ngày trong phòng tắm nắng trên tầng ba đã trở thành chuyện bình thường.
Đặc biệt là Phong Nhất Sơn sau khi say rượu, thì sẽ trút giận lên người Phong Hàng Lãng và đánh anh tới tập.
Mỗi lần như vậy, thì chỉ có Phong Lập Hân anh dũng đầu tranh lại.
Bí mật đem thức ăn sc Phong Hàng Lãng, nói dối để che đậy cho anh, và thậm chí sau này còn thay anh gánh tai họa, thay anh chịu đòn.
Suốt chặng đường trưởng thành, Phong lập Hân đã dùng cơ thể có niềm tin vững chắc của mình dù chỉ lớn hơn Phong Hàng Lãng có hai tuôi để bảo vệ tuổi thơ đây màu sắc của Phong Hàng Lãng.
Đề anh ít bị đánh đập hơn, ít bị măng chửi hơn.
Tình anh em, bên nhau suốt chặng đường dài!