Phong Hàng Lãng không đi bằng lồi dành cho khách quý bởi vì những thứ kia đều dành cho khách hàng thượng đề, để cho bọn họ có thể nhận được sự đãi ngộ tốt nhất, được thỏa mãn lòng tự tôn, có vậy bọn họ mới vui vẻ đốt tiền.
Đến noi này đốt tiền, không phải người có tiên ắt là người có danh.
tiêng.
Không chỉ đơn thuần là muốn giàu có mà chính là còn muốn mở thêm con đường mới.
Bởi vì bên trong nơi này còn có hoạt động buôn bán.
Đến trước một cánh cửa bí mật, Phong Hàng Lãng dừng lại.
Dấu vân tay, gương mặt, con ngươi, đều là những công nghệ cao trong sinh trắc học có độ tin cậy và tính duy nhất đề nhận dạng danh tính.
Ba phút sau, cuối củng một cánh cửa thông minh được mở ra, âm thanh mở cửa nặng nệ đủ để chứng minh cánh cửa này dày vô cùng.
Bên trong là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Một trăm triệu tiền mặt có lẽ phải, nặng đến một tần, ƯỚC chừng.
thể tích là 1.19 mét khối.
Mà tiên mặt ở đây, có đến khoảng-hơn mười mét khối thể tích.
Đối với đống tiền khổng lồ kia, Phong Hàng Lãng cũng không liệc nhìn một cái, mà đi thăng vệ một căn phòng theo dõi bí mật.
“Anh Lãng, anh đến rồi.” Diệp Thời Niên đứng dậy chào.
Bên cạnh Diệp Thời Niên là một người đàn ông trung niên có thân hình gây gò thoạt nhìn muôn lảo đảo ngã bât cứ lúc nào.
“Đã nhìn ra tài nghệ của hắn chưa?”
Phong Hàng Lãng nhìn về phía người đàn ông trung niên lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái: “Nhìn qua cũng không phải là một tay chơi lão luyện! Theo tôi suy đoán, có lẽ là một tay chơi công nghệ cao!”
Người đàn ông trung niên là Quỷ Bát, gây đến nỗi một trận gió thôi đến cũng có thể thôi bay ông ta, đây là một tay chơi lão luyện được cài vào câu lạc bộ.
Trong mỗi sòng bạc, cũng sẽ có máy người cao thủ trong nghệ, thứ nhất đề lây được nhiều tiền hon, thứ hai cũng muôn dựa vào bọn họ đề duy trì trật tự trong sòng bạc.
Ví dụ như là sẽ không đề cho một thượng đề nào đó thắng mãi không dứt, thắng nhiều, bọn họ sẽ để mắt đến cũng ra mặt để cân bằng lại.
Mà người đàn ông Ý đang trong màn hình này đã thăng được chừng bốn vạn.
Hơn nữa ngày nào hãn cũng sẽ tới, thăng được năm trăm ngàn xong hắn liền rời đi.
Tình trạng này đã kéo dài liên tiếp ba ngày.
Cho nên Diệp Thời Niên mới gọi Phong Hàng Lãng tới.
“Anh Lãng, người đàn ông này em đã tự mình kiểm.
tra, trên người không có mang theo bắt kỷ thiết bị gian lận nào.
Cả bên trong lẫn bên ngoài, cả lớp da ngoài thân hay trong nội tạng cơ thể, em đã cho người kiêm tra lại nhiều lần.” Diệp Thời Niên muôn loại trừ khả năng Quỷ Bát nói có thể là “tay chơi công nghệ cao”.
“Không phải là tay chơi lão luyện cũng không phải dùng công nghệ cao vậy hãn là cái gì? Thân sao?” Phong Hàng Lãng bực bội to tiếng.
Diệp Thời Niên và Quỷ Bát đều im lặng không dám lên tiếng.
“Quỷ Bát, có phát hiện thấy điểm nào khả nghi không?” Phong Hàng Lãng nghiêm túc hỏi.
Quỷ Bát lắc đầu lần nữa: “Video này tôi đã xem đi xem lại hơn mười lân, thật sự là không thây hắn có chơi ăn gian, giông như hắn đối với các mặt con bài được chia đều có thể nhìn thấy rõ như lòng bàn tay.
Nếu nói phải có điểm ngờ vực thì Cũng có, chính là mỗi một lần hắn ngâm bài đều sẽ theo thói quen nâng tay trái lên.”