Tiếp sau đó anh gọi điện thoại đến ký túc xá của Tuyết Lạc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Tuyết Lạc nghiên răng nghiền lợi: Cái tên đàn ông không có đạo đức này, nửa đêm thật sự gọi điện thoại đến quấy rầy mọi người sao?
Sau khi tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, Tuyết Lạc đã nhấc máy.
Không hề nghe trong điện thoại nói gì đã trực tiệp CÚp Ông nghe, sau đó lại nhắc nó lên rồi để sang một bên.
Sau đó trực tiếp bò lên giường.
Như vậy thì Phong Hàng Lãng anh có tức giận đến mức nào cũng không gọi được.
Người phụ nữ này nhận điện thoại rồi _ lại tát máy, lại còn gác máy bàn trong ký túc xá…Hàng loạt thứ phản nghịch này đủ để làm Phong Hàng Hãng anh nhớ mãi!
Thật.
muốn lao vào trong tòa ký túc xá nữ rôi khiêng cô ra, mạnh mẽ chà đạp một trận! Đề cho cô biết: Làm một người vợ.
hiền lương thục đức là không thể tùy tiện cúp điện thoại của chồng!
Có lẽ Phong Hàng Lãng anh có thể nghĩ được đủ mọi cách thức đề bắt người phụ nữ này ra, nhưng lần này Phong Hàng Lãng lại lựa chọn ‘nén giận.
Ngủ với anh một lần có thể coi là tiếp một khách sao? Lại còn tiền chơi gái?I Người phụ nữ này càng ngày học càng kém rồi! Có lễ tiểu bạch ngọt là đang tức giận vì lần trước anh trách măng côi Đúng là ra vẻ! Trong lúc nhất thòi, Phong Hàng Lãng đột nhiên phát hiện, thiên hạ rộng lớn như vậy, nhưng Phong Hàng Lãng anh ngay cả chỗ để ngủ cũng không có!
Cũng không phải không có, chỉ là Phong Hàng Lãng càng ngày càng bắt bẻ thôi.
Đêm nay tạm tha cho người phụ nữ kia một làn! Không có lân saul Cửa sổ ký túc xá không đối diện với mặt đường, Tuyết, Lạc không nhìn được gì; mà có thể nhìn thây ngoài đường cũng chỉ có cửa số phía bắc của tầng cao nhất.
Tuyết Lạc như: bị mê hoặc, quấn chặt chăn đứng dậy rôi vội vội vàng vàng chạy lên trên tâng.
Cửa số ở phía bắc của tầng cao nhất đã mắt một nửa miêng thủy tỉnh.
cơn gió đêm thầu xương gào thét thôi qua khe hở thủy tỉnh bị vỡ đó, đâm rát gương mặt của Tuyết Lạc.
Tuyết L Lạc không mở nỗi mắt, chỉ có thê miễn cưỡng híp lại.
Sau khi tập trung ánh mất tìm kiếm trên đường vài giây, một chiếc xe Ferrari đỗ dưới ánh đèn đường mờ ảo đập vào mắt cô.
Cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn dựa vào thân xe Ferrari.
“Bảo bối, nhìn thầy không, đó là cha của con… Dựa vào cái xe Ferrari kia kìa… thật kiêu căng ngạo mạn.”
Tuyết Lạc phần khích chỉ về phía xe Ferrari, lắm bẩm nói chuyện với đứa bé mới chỉ thai nghén trong bụng vài tuân.
“Nhưng mà cha của con vẫn rất xuất sắc, là người đàn ông tốt trọng tình trọng nghĩal”
Lậầm bẩm lắm bảm, hai mắt Tuyết Lạc bắt đầu đẫm lệ: “Chỉ tiếc là, mamy không yêu nổi cha con, cũng không thê yêu cha con.”
Tuy đã bọc kín chăn nhưng Tuyết Lạc vận cảm giác vô cùng lạnh lẽo, sự cay xót ở mũi làm cô nhận ra rằng mình không thể bị cảm lạnh, trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ.
Tuyết Lạc không hề quyền luyễn bóng dáng mơ hồ trên thân xe ở bên đường, nằm chặt chăn ở trên người, Tuyệt Lạc xoay người đi xuống dưới tâng ký túc xá.
Trong ký túc xá, Viên Đóa Đóa vẫn còn đang ngáy; bởi vì ban ngày cô ấy phải đi học, lại muốn dành thời gian vừa học vừa làm, buổi tối còn phải đến trung tâm huấn luyện phụ đạo múa cột, cho nên mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi.
Tuyết Lạc thật sự rất bội phục sự kiên trì của Viên Đóa Đóa.
Có lẽ về phương diện cảm xúc, vì cái chân què của mình mà cô ấy sẽ hơi cảm thây tự tỉ, nhưng trong cuộc sông, cô ấy-nhất định là một Tiêu Cường bát bại.
Tuyết Lạc biết răng Viên Đóa Đóa đang l tiệt kiệm tiền, cô ây muôn mua một tổ ấm của riêng mình ở thành phố này!