Thật ra Tuyệt Lạc cũng muôn có một tổ âm thuộc về riêng mình.
Nhưng ngay cả cái nhỏ nhất cũng đắt.
Giá mua hàng trăm nghìn đô la vượt xa tầm với của Lâm Tuyết Lạc.
Vì vậy, cô rất ngưỡng mộ sự kiên trì của Viên Đóa Đóa.
Khi nằm xuống lần nữa, Tuyết Lạc đã hoàn toàn buôn ngủ.
Người.
đàn ông mang vẻ ngoài đây phù phiêm hay là xâu xa, hung bạo, hay là thê lương, bắt kể là dáng vẻ nào thì dường như cũng đã ăn sâu vào tim cô, làm thế nào cũng không quên đi được!
Khi trở lại nhà họ Phong một lần nữa đã là hơn hai giờ sáng.
Trên sô pha ở ‘ phòng khách, một mỹ nhân đang cuộn mình nằm ngủ.
Lam Du Du trong I lúc ngủ yên mang một vẻ đẹp khác; giỗng như một tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, trong sáng đến mức làm người ta không dám đến trêu chọc cô ta.
Trên người người phụ nữ đắp một tắm chăn nhung dây, hẳn là dì An đắp lên.
Cô ta sẽ không bị lạnh.
Phong Hàng Lãng chỉ đi qua, cũng không đi quây rây người phụ nữ trên sô pha: Chọc cho cô ta tỉnh thì có lẽ sẽ lại bị bám theo.
Đứng ở trước cửa phòng tân hôn ở tâng hai vài giây, Phong Hàng Lãng lại xoay người đi về phía phòng y tê.
Trong nháy mắt lúc cửa mở ra, Bác sĩ Kim liền cảnh giác tỉnh lại.
Từ lần trước sau khi Phong Lập Hân xảy ra chuyện, một ngày dường như anh phòng thủ 24 giờ.
“Nhị thiếu gia…”
“ˆSuyt!” Phong Hàng Lãng suyt một tiêng ý bảo bác sĩ Kim đừng lên tiếng.
Anh yên lặng đi đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Phong Lập Hân đang ngon giãc.
Hơi ngậy ra vài giây, Phong Hàng Lãng liên cởi áo ngoài, nằm dựa vào Phong Lập Hân.
Nhìn hai anh em nhà họ Phong nằm cạnh nhạu, bác sĩ Kim thầm than khẽ: Ở cái thế .gian càng ngày càng ồn ào xốc nồi này, tình cảm anh em thế này thật đáng để mọi người trên thế gian trân trọng.
Lúc Lam Du Du tỉnh lại đã là sáng sóm hôm sau.
Chính mình vậy mà lại đợi người đàn ông kia cả đêm!
Cô ta thật sự không chịu nỗi Phong Hàng Lãng hàng đêm đều không vê ngủ.
Cô ta ghét loại cảm giác môi ngày vì chờ một người đàn ông mà phòng không gỗi chiếc này.
Cứ tiếp tục như vậy, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ bị ép thành một oán phụ!
Mình không quản được Phong Hàng Lãng, nhật định có người có thê quản được.
Vì thế, Lam Du Du tức giận bò dậy từ SÔ pha rôi đi lên phòng y tê trên tầng để hỏi tội.
Vừa vặn, bác sĩ Kim đây Phong Lập Hân đã dậy từ sớm ra.
“Lập Hân, rốt cuộc anh có quản em trai bảo bồi Phong Hàng Lãng của anh không đây? Anh ây đêm nào cũng đêu không về ngủ như vậy, | trong lòng còn có cái nhà này hay không? Có coi anh là anh hay không?”
Lam Du Du đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt của Phong Hàng Lằng rồi.
Cho dù Lam Du Du gào thét, kêu gào loạn lên như một người đàn bà đanh đá, Phong Lập Hân vẫn mang một dáng vẻ dịu dàng.
“Suyt, Du Du, em nhỏ tiếng chút đi, Hàng Lãng vân đang ngủ.”
Phong Lập Hân từ trước đến nay tính tình vẫn rất tốt, cũng không hoàn toàn là chỉ đối với Lam Du Du.
Em trai bảo bối của anh, anh cũng vô cùng chiều chuộng.
“Ngủ… đang ngủ? Anh ấy ngủ ở đâu cơ?