Phương Diệc Ngôn đã nói đến như vậy, Tuyết Lạc thực sự không từ chối ý tốt của anh được.
Nhìn quanh khắp nơi hai đầu ngõ nhỏ, trong tiềm thức, Tuyết Lạc cảm thầy mình và Phương Diệc Ngôn nên đi ra từ đầu ra chứ không phải quay trở lại.
“Phương Diệc Ngôn, chúng ta đi ra từ đầu ra thôi.
Em có dự cảm, chắc hẳn là Phong Hàng Lãng chờ chúng taở chỗ vừa mới vào, chứ không phải ở đầu ra.”
Có lẽ là ở chung với người đàn ông tính khí thất thường kia lâu rôi, giác quan thứ sáu của Tuyết Lạc nói cho cô: Chắc chắn đầu ra an toàn.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau ra từ đầu ra đi.” Phương Diệc Ngôn sải bước lên xe máy, Tuyết Lạc cũng ngôi lên theo.
Khi cách đầu ra còn chưa đến 20 mét, Phương Diệc Ngôn dừng xe lại: “Tuyết Lạc, em chờ ở đây, anh đi xem xem chỗ đầu ra, xem xe Phong Hàng Lãng có ở đây không.”
Phương pháp đề phòng một cách chu đáo này đúng là không tệ: Chẳng những có thê thăm dò tình hình, còn có thê rút lui.
Nếu Phong Hàng, Lãng ở chỗ đầu ra, anh ta lại quay về đi từ lối vào.
Dù sao Ferrari của Phong Hàng Lãng cũng không đi được vào trong ngõ nhỏ.
“Anh với em cùng đi đi.” Tuyết Lạc xung xe, đi theo phía sau Phương Diệc Ngôn.
Họ đề xe máy dừng ở trong ngõ nhỏ hơn 20 mét rồi lén lút yên lặng đi bộ đến đầu ra của ngõ.
Đầu ngõ, Phương Diệc Ngôn giấu Tuyết Lạc ở phía sau, tự mình liếc mắt nhìn ra ngoài thăm dò xung quanh.
“Là Phong Hàng Lãng!” Phương Diệc Ngôn khế ngạc nhiên hô lên.
Tuyết Lạc cũng theo sau dò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua: Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Diệc Ngôn, Ferrari của người đàn ông ác ma kia thật sự đỗ ở đầu ra ngõ nhỏ.
Thật sự đúng là muốn ôm cây đợi thỏ với hai người họ.
“Phương Diệc Ngôn, chúng ta làm sao bây giờ?”
Trong lòng Tuyết Lạc cũng hơi rối bời, cảm giác ngay giây phút này chính là Phong Hàng Lãng giỗng như ma quỷ đang há cái môm to như chậu máu chờ cô và Phương Diệc Ngôn chui đầu vào.
“Đùng gấp! Chúng ta rời đi từ lối vào.
Nhỏ tiếng một chút, đừng kinh động anh ta.”
Phương Diệc Ngôn hạ giọng rồi kéo tay Tuyết Lạc, lại lần nữa yên lặng rời khỏi đầu ngõ.
Quay xe máy lại rồi đi đường ngược lại, đi về phía lỗi vào ngõ nhỏ.
Phương Diệc Ngôn vốn tưởng rằng kê hoạch của anh không hề có sơ hở, nghiễm nhiên là lựa chọn thông minh hơn người.
Nhưng.
đâu biệt được rằng thông minh sẽ bị thông minh hại!
Chỉ số thông minh của Phong Hàng Lãng đâu phải là thứ mà Phương Diệc Ngôn có thể đoán ra và không chế được chứ?
Tốc độ của xe máy cũng không nhanh, dường như cũng không muốn đề tiếng động cơ làm kinh động đến Phong Hàng Lãng đang ôm cây đợi thỏ tăng đỗ ở đầu ra của ngõ nhỏ.
Khi xe máy vừa mới ra khỏi lỗi vào ngõ, một bóng người nhanh nhự báo mạnh mẽ lao thẳng về phía chiếc xe máy, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi người phụ nữ ở sau xe máy xuống.
Tuyết Lạc đột nhiên bị đánh úp liền kinh ngạc “A…” lên một tiếng, lập tức rơi vào một lồng ngực âm áp rộng rãi.
Chờ đến lúc cô thấy rõ người kéo cô xuống xe máy, cả người đều ngây ra: “Phong, Phong Hàng Lãng? Anh…tại Sao ảnh lại ở đây? Không phải anh…
không phải anh ở đầu ra của ngõ nhỏ sao?”
“Thế nào, chiêu dương đông kích tây này của tôi có phải chơi rất thú vị hay không?”