Phương Diệc Ngôn lao về phía Phong Hàng Lãng như một con thú nhỏ đang tức giận.
Muốn ngăn lại Phương Diệc Ngôn đang lao đến như bò đực thì bắt buộc phải buông người phụ nữ trong lòng ra trước.
Có lẽ mấy cú đánh của Phương Diệc Ngôn đối với thân thể to lớn của Phong Hàng Lãng thì sẽ không gây: thương tích gì, nhưng người phụ nữ yếu đuối trong lồng ngực thì khó tránh khỏi sẽ bị vạ lây.
Xuất phát từ bản năng bảo vệ phụ nữ, Phong Hàng Lãng buông lỏng Tuyết Lạc trong lòng ra, nghiêng người sang một bên rồi mạnh mẽ dùng một tay túm lây, bắt chéo hai tay Phương Diệc Ngôn ra sau lưng.
Lại không nghĩ tới Phương Diệc Ngôn cũng không né tránh, ngược lại lại dùng cơ thê để ngăn anh.
“Tuyết Lạc, đi maul Đi mau đi!”
Phương Diệc Ngôn lớn tiếng hét lên với Lâm Tuyết Lạc ở đằng sau đã được Phong Hàng Lãng buông ra.
Hóa ra, Phương Diệc Ngôn muốn dùng cách chui đầu vào lưới bi tráng như vậy là để giữ chân Phong Hàng Lãng, để Tuyết Lạc có thời gian chạy trốn.
Tuyết Lạc nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau, ngay lúc đó đúng là cô có ý định chạy trôn, nhưng cô càng hiểu rõ: Phương Diệc Ngôn tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Hàng Lãng, anh ây sẽ bị anh đánh rất thảm.
“Phương Diệc Ngôn, anh không đánh lại được anh ấy đâu.” Tuyết Lạc khổ sở nhắc nhở Phương Diệc Ngôn.
“Em cứ yên tâm đi đi! Đi mau! Anh ta không thê đánh chêt anh đâu! Đi đi!”
Phương Diệc Ngôn lại gào to thúc giục Tuyết Lạc đang do dự.
Tuyệt Lạc muôn chạy, muôn thoát khỏi sự đeo .bám của Phong Hàng Lãng.
Cô hiểu rõ rằng đêm nay mình đã chọc giận người đàn ông tàn nhẫn này, chờ đợi cô chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp!
Huống chỉ bây giờ cô còn là người đang mang thai, càng không thê chịu được tính khí thô bạo của Phong Hàng Lãng.
Cô không muốn đứa con trong bụng xảy ra chuyện gì ngoài ý.
muốn.
Sinh mạng nhỏ này đồi với cô thật sự vô cùng quan trọng, nó dường như đã trở thành trụ cột tinh thần cho cuộc sống sau này của cô.
Nhưng nhìn thấy Phương Diệc Ngôn đang ở trong tình thê bất lợi, Tuyệt Lạc Tại không thể chạy trốn được.
Mình đi rồi thì chắc chắn Phương Diệc Ngôn sẽ phải chịu một trận đòn của Phong Hàng Lãng.
“Lâm Tuyết Lạc, ngoan ngoãn lên xe chờ tôi.
Nêu không…
Một cú móc trái của Phong Hàng Lãng đánh thật mạnh vào bên sườn của Phương Diệc Ngôn.
Phương Diệc Ngôn lập tức cuộn tròn lại như một con tôm lớn.
“Phong Hàng Lãng, anh mau dừng tay.”
Tuyết Lạc lo lắng kêu lên, xông lên phía trước muôn kéo Phương Diệc Ngôn đang bị Phong Hàng Lãng giữ chặt.
“Tuyết Lạc, đừng lo cho anh! Phong Hàng Lãng không dám đánh chêt anh đâu! lAnh ta đánh chết anh thì chính anh ta cũng phải ngồi tù mọt gông!”
Phương Diệc Ngôn vừa giục Lâm Tuyết Lạc rời đi, vừa khiêu khích Phong Hàng Lãng.
Cho dù Phong Hàng, Lãng có khống chê kinh tê hai giới hắc bạch của Thân Thành như thế nào thì cũng không thoát được trừng trị của pháp luật.
Tuyết Lạc lo lắng cho Phương Diệc Ngồn, cũng quan tâm Phong Hàng Lãng.
Nêu Phong Hàng Lãng bởi vì cô ý gây thương tích cho người khác mà phải ngôi tủ, vậy Phong Lập Hân phải làm sao bây giờ? Đôi mặt với Phong Lập Minh nhÙ hồ rình môi, còn có đám nguyên lão đang rục rịch ở tập đoàn Phong Thị kia, nêu Phong Hàng Lãng ngôi tủ thì bọn họ sẽ nuôt sông Phong Lập Hân đang tàn tật đó mátÍ Phong Lập Hân không thể rời khỏi Phong Hàng Lãng; mà bản thân Lâm Tuyêt Lạc và đứa con trong bụng…