Có lễ trong lòng lưu luyến sự ấm áp trên bờ vai rắn chắc của người đàn ông, nhưng Tuyết Lạc biệt, bờ vai của anh vĩnh viên đều không thể thuộc về cô và đứa con.
Trầm luẫn ngắn ngủi trong nháy mắt còn không băng tự mình chủ động từ chôi.
Mình sắp ròi khỏi nhà họ Phong, rời khỏi người đàn ông này rôi.
“Bồn thiếu gia tự mình vác em đi mà em còn khỏ chịu sao? Nữ hoàng cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.”
Phong Hàng Lãng khẽ nhấc Tuyết Lạc lên một cái.
Nữ hoàng nào mắt mù mà coi trọng.
người đàn ông vừa thô bạo lại thô lỗ “như Phong Hàng Lãng anh chứ!
Tuyết Lạc không nhịn được mà thầm | nói một tiếng.
Không giãy giụa, không phản kháng, cũng không có nghĩa là Tuyết Lạc tán thành với hành động của Phong Hàng Lãng.
Một loạt sự sỉ nhục đều hiện rõ trước mắt: Bị anh đóng giả thành Phong.
Lập Hân.
lừa gạt và lạm dụng hết lần này tới lần khác; chà đạp lòng tự trọng, thê xác và tinh thân của cô hết lần này tới lần khác, sao Tuyết Lạc có thể tha thứ cho anh chứ!
Tuyết Lạc cũng không phải muốn trách Phong Hàng Lãng khinh thường và đùa bỡn cô, bởi vì từ lúc cô lựa chọn gả vào nhà họ Phong, gả cho Phong Lập Hân thì cũng đã bị dán lên mình cái mác ham danh lợi.
Nhưng tất cả những chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.
Bởi vì Tuyết Lạc sắp rời khỏi nhà họ Phong, rời khỏi thành phố này.
Trước khi rời đi tốt nhất là có thể ly hôn xong với Phong Lập Hân, nếu.
không thê ly hôn thì mình sẽ đề giấy thỏa thuận ly hôn đã ký xong để ở chỗ Viên Đóa Đóa, để khi Phong Lập Hân yêu cầu thì cô ấy sẽ đưa đến nhà họ Phong.
Tuyết Lạc nghĩ rằng, vì người phụ nữ Lam Du Du mà Phong Lập Hân chung tình đã lâu thì nhật định anh ấy sẽ yêu cầu.
Với sự dịu dàng của Phong Lập Hãn thì nhất định sẽ không đề Đầm: Du Du chịu thiệt thòi.
Càng không dùng cái mác người đàn ông đã có gia đình đề nói chuyện yêu đương với cô ây.
Giờ phút này Tuyết Lạc chỉ muôn đê tiểu bảo bồi trong bụng cảm thụ được độ ám của cha mình nhiều hơn một chút.
Bởi vì từ nay về Sau, khoảng cách tiếp xúc gần đến như vậy sẽ trở nên vô cùng xa xỉ.
Có lẽ vĩnh viễn sẽ không lại có cơ hội như vậy nữa.
Tiểu bảo bối, đây là cha ruột của con, có phải rất tuần tú hay không? Chỉ là tính tình không tốt lắm, lúc nào cũng thích hành hạ mẹ của con.
Từ đầu vào đến đầu ra của ngõ nhỏ khoảng gân một nghìn mét.
Phong Hàng Lãng cứ khiểng người phụ nữ rôi đi bộ như vậy trong thành phố cũ vãng vẻ này.
Dường.
như gió cũng lặng, lòng người cũng yên.
Tât cả mọi thứ trỏ nên yên tính tốt đẹp.
Tận đến lúc Tuyết Lạc bị người đàn ông kia dùng cách thức, thô bạo ném vào chiếc Ferrari bắt mắt kia, như vậy thì.ảo ảnh đẹp như mơ đó mới tan biến.
Không kịp né tránh, cũng may lần này không phải là phần trước ngực!
Mông bị va đau, Tuyết Lạc lập tức cuộn người lại, cô găng giảm bớt lực Va vào.
“Phong Hàng Lãng, anh không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao? Nhất định phải ném à?”
Đúng là người đàn ông thô lỗi Tuyết Lạc cũng không trông cậy người đàn ông này sẽ đôi xử dịu dàng với mình.
Cô xứng sao?
“So với sự trừng phạt tiệp theo thì một chút này y quả thực chỉ như gãi ngứa thôi.” Phong Hàng Lãng ngồi ở ghé lái dần trở nên hung dữ.
Tuyết Lạc sợ hãi.
Cô không biết người đàn ông này sẽ làm gì mình, việc mà cô có thê làm là che bụng mình rồi lùi vê sau.
Theo bản năng duỗi tay muốn mở cửa xe ra nhưng cửa đã bị người đàn ông khóa lại.