Người đàn ông này ăn cái gì vậy cơ chứ, khỏe như con trâu đực vậy!
Đúng là mặc quân áo thì thấy gây, cởi ra thì thấy thịt Kẻ thức thời là trang tuần kiệt! Huống hồ tiêu bảo bội trong bụng thật sự không chịu nổi kiêu cô ý hành hạ của người đàn ông này.
“Tôi sai rồi, tôi không nên ngồi xe của Phương Diệc Ngôn, lại càng không nên cùng với anh ấy trốn anh… Tôi sai rồi.”
Tuyết Lạc liên tục nói xin lỗi.
Ở một thời điểm nào đó thì sự mềm mỏng của người phụ nữ vẫn vô cùng có tác dụng.
Ví dụ như bây giờ, đôi mặt với một con sư tử hung bạo gần như mắt kiểm soát, biết điều còn hơn là không.
“Muộn rồi! Lâm Tuyết Lạc, em cần phải trả giá đắt cho hành động đêm nay của mình!”
Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng khẽ cong lên thành một vòng cung đẹp mất, lúc nhìn về phía Tuyết lắc thì ánh mắt người đàn ông lại như một con sói.
Một lần lạ, hai lần quen; Lâm Tuyết Lạc ngã một lần thì liên khôn hơn một chút, đương nhiên biết “đắt” trong miệng người đàn ông này là chỉ cái gì.
Cô nghiên răng nghiên lợi nhưng lại không bộc phát cơn tức được.
Chính mình đánh không lại anh, | mắng anh cũng không đi, nên làm gì bây giờ?
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mặt, Tuyết Lạc quyết định dùng trí để thắng.
“Phong Hàng Lãng, thật không khéo, hôm qua tôi vừa đến kì kinh nguyệt, bụng đang đau lắm!”
Vì diễn cho chân thật, Tuyêt Lạc hơi cuộn người lên, dùng tay che bụng của mình, làm ra dáng vẻ đau đớn vì đau bụng kinh.
“O, vậy sao? Vốn dĩ tôi chỉ là muôn mời em ăn một bữa ăn khuya với tôi, sau đó lại đưa em về trường học.
Nếu em đau đến mức vậy thì xem ra bây giờ chỉ có thê đưa em đến bệnh viện khám trước.”
Phong Hàng Lãng lại bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với người phụ nữ đang nói dối này.
Anh rất tự tin răng có thể khiến những lời nói dối của người phụ nữ này tự đánh gục mình.
“Không cần không cần! Bệnh cũ thôi, chuyện nhỏ.
Quay về ký túc xá nằm một lát là ôn.
Có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không? Người đàn ông ác ma này cũng không phải muôn cưỡng chê đè ép mình, mà chỉ đơn thuân muôn mời mình ăn một bữa cơm thôi?
Có quỷ mới tin cái người đàn ông chuyên nói phét này sẽ có lòng tốt như vậy!
Tuyết.
Lạc ngước mắt nhìn lướt qua người đàn ông đang nhìn mình chăm chăm, sâu thăm trong đôi mắt đó tràn đầy sự nghiền ngẫm.
Không khỏi lại trở nên chột dạ.
“Cái đó, Phong nhị thiếu gia, biết thời gian của ngài quý giá nên tôi tự gọi taxi về ký túc xá là được.
Phiền ngài mở khóa để tôi xuống xe đỉ.” Tuyệt Lạc nhỏ giọng cân thận thương lượng với Phong Hàng Lãng.
“Gọi chồng đi!” Phong Hàng Lãng lạnh nhạt hừ một tiêng.
“Anh bảo tôi gọi anh là…gọi anh là cái gì? Chồng? Tôi không nghe nhằm đây chứ? Phong Hàng Lãng, anh như vậy là hắt cho anh trai mình gáo nước bân, lại còn cắm sừng anh ây, anh bảo anh trai của anh làm sao mà chịu.
nổi đây?” Tuyết Lạc có chút không thể nhịn được nữa.
Người phụ nữ này đúng là ngốc chết đi được!
“Vừa nãy không phải em nói với Phương Diệc Ngôn là em thích tôi sao, gọi tôi một tiêng ˆ “chồng” chẳng phải là càng đúng với khao khát trong lòng em à!”
Phong Hàng Lãng nhàn nhạt nói, giơ mây ngón tay với các khớp xương rõ ràng lên rồi nới lỏng cà vạt trên cô.