Tuyết Lạc không phải một cao thủ tính mưu kê gì, dùng chiêu “dục cự hoàn nghênh” này quá mức nguy hiểm.
*dục cự hoàn nghênh: muốn tiếp nhận nhưng lại giả vờ cự tuyệt.
Huống hồ người mà Tuyết Lạc phải đôi mặt là người đàn ông thuộc loại hạng người giả dối đến tận xương tủy này.
Đem toàn bộ cơ thê mình thành thật bày ra trước mặt người đàn ông, còn nói những lời mời gọi đàn ông, thực sự rât có tính mạo hiểm.
Lỡ như người đàn ông này nổi lên dục tâm vậy thì môi hành vi của Lâm Tuyết Lạc đều sẽ thành dê vào miệng hồ.
Hơn nữa còn là con dê nhỏ cô tự mình dâng đến tận miệng hỗ nữa cơ!
Nhưng Tuyết Lạc lại không thể không thể.
Không vì bản thân cũng là vì đứa nhỏ trong bụng.
Nếu như người đàn ông này đã đến mức không còn nhân tính nữa, vậy thì cô mạo hiêm hay không mạo hiểm, thử cũng đều chỉ có một kết quả xấu mà thôi.
Nhưng nếu như, người đàn ông này còn một chút xíu xiu thương hại đối với cô, vậy thì cô có thê không phải chịu sức nặng mà bản thân không thể chịu đựng nồi kia nữa.
Lời của người phụ nữ thực sự đâm vào tai Phong Hàng Lãng.
Muôn anh làm nhanh lên, đề còn quay lại ký túc dọn dẹp vệ sinh?
Người phụ nữ này xem Phong Hàng Lãng anh là loại người gì? Hay thật sự coi anh là khách qua đường cho tiên là có thê lên giường?
Phong Hàng Lãng nheo mắt, tư thế lười biêng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang khốn khổ: đường cong xinh đẹp của người phụ nữ bởi vì không còn che đậy của quân áo run run rầy rầy trong không khí.
Rõ ràng, cô không hề phóng túng giông như những lời cô nói.
Cô đang xấu hồ, thậm chỉ là sợ hãi.
“Chủ động đến vậy sao? Thật khiến tôi bất ngờ đấy!”
Phong Hàng Lãng cong ngón trỏ, nhẹ nhàng điềm lên những đốm tuyết trên người Tuyết Lạc, khiến cả người , Tuyết Lạc đêu không tự khống chế được mà run rây.
Tuyết Lạc rất muốn đem quần áo phủ lên cơ thể thành thật của mình, nhưng cô biết nếu cô làm như thế chính là thất bại trong gang tấc.
Cô phải thể hiện trước mặt anh ta càng buông thả bản thân càng khiến anh ta chán ghét.
Bản thân phải lưu lạc đến mức phải dùng phương thức tỉ tiện như vậy để khiên một người đàn ông ghét bỏ mình, Lâm Tuyết Lạc cũng thật sự quá mức bi thương rồi.
Cởi cũng cởi rồi, còn phải mắt sức lằng nhẳng vậy làm gì? Nếu như hiện tại dừng cương trước bờ vựng, vậy thì Lâm Tuyệt Lạc chẳng phải là phí công cởi hết rồi sao, cũng đề cho người kia nhìn sạch sẽ luôn rôi.
Tuyết Lạc quên đi trái tim mình, nằm thăng xuống, ghế phó lái.
Thân trên vừa năm xuống, hoàn toàn không còn một chút che lâp nào.
“Phong Hàng Lãng, anh bớt giày vò đi, nhanh lên! Làm xong tôi còn phải vê ký túc dọn dẹp vệ sinh nữal”
Tuyết Lạc giây.
phút này chẳng một một chút mỹ cảm nào trong lời nói, nghe rất giỗng như một người phụ nữ làng chơi đang thúc giục khách của mình nhanh chóng làm đi, là xong cô còn phải làm việc nhà nữa.
Gương mặt phong thân tuân lãng _ lạnh lùng của Phong Hàng Lãng rât khó coi, gương mặt lạnh lùng đên mức có thê cạo ra một tâng băng.
Nhưng sau lớp băng lại là cơn giận ngút trời, như là chứa cả trời băng và lửa.
“Lâm Tuyết Lạc, cô thật sự muốn tôi làm chết cô đây hả?”
Hành động buông thả và những lời tỉ tiện của người phụ nữ thật sự khiến Phong Hàng Lãng giận dữ.
Nếu người phụ nữ này vừa tránh vừa vương vận, nửa đầy.
nửa kéo, đàn ông sẽ rất vui lòng tiếp nhận.
Nhưng Tuyết Lạc lại thèm khát yêu cầu, thật sự khiến Phong Hàng Lãng nghe không thuận tai.