Không chỉ chối tai, mà còn gai mắt!
Người phụ nữ vốn xấu hỗ lại giận dữ rụt rè không thầy nữa, nằm trên ghế phó lại biên thành một người phụ nữ vừa thèm khát vừa mời gọi.
Tuyết Lạc không lên tiếng.
Mím chặt mồi, nghiêng đầu sang một bên.
Đôi tay – gắt gao nắm chặt thành bên cạnh của ghế ngôi, lo lắng đến mức hít thở không thông.
Nhưng Tuyết Lạc không cho phép bản thân che lại xuân ý trước ngực mình.
Cô muốn khiến Phong Hành Lãng nhìn thấy, Lâm Tuyêt Lạc cô là người phụ nữ tùy tiện đên mức nàol Phong Hành Lãng đương nhiên không tin người phụ nữ này có thể trong thời gian ngắn biến thành người buông thả bản thân như vậy.
Cô vôn không phải loại phụ nữ phóng túng.
Tất cả mọi việc lúc này chỉ là do cô giả vờ đề chọc giận anh mà thôi!
Muốn anh chán ghét cô, sau đó đầy cô xuống xe, tha cho cô lần này.
Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Phong Hàng Lãng anh chẳng lễ lại có thê để cho Lâm Tuyết Lạc đùa cợt ư?
Vì thế nên người đàn ông độc ác căn lên ngực người phụ nữ, dùng răng tạo thành một mảng đỏ hông bên trên.
Có nơi thậm chí còn nhiễm một chút tia máu.
“A.” Khi Tuyết Lạc vừa mới kêu lên một tiếng chói tai lập.
tức căn chặt răng lại.
Đến cả một âm thanh cũng không phát ra nữa.
Luôn căn chặt răng nhãn nhịn nỗi đau đớn và nhục nhã này.
Thời gian dài dằng dặc như đã trải qua cả thế kỷ, Tuyết Lạc như thê sắp căn nát môi của mình rôi.
Đột nhiên, nỗi đau khiến người xấu hỗ kia bỗng biến mắt.
Tuyết Lạc không dám mở mắt, càng không dám nhìn biểu cảm lúc này của người đàn ông kia.
Nhưng Tuyết Lạc biết, Phong Hàng Lãng Ìúc này chắc chắn rất ghét bỏ cô! Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông phát ra một tiêng gâm trâm thấp: “Cút, mau cút cho tôiÏ”
Người phụ nữ như khúc gỗ nằm trên ghế phó lái, hoặc nhiều hoặc ít khiến cho Phong Hàng Lãng cảm thấy chán ghét.
Anh không muôn cùng một người phụ nữ không có sự sống làm chuyện này! Đó là chuyện tốn hại đến lôi tự tôn đàn ông của anh!
Cô chắc không nghe nhằm chứ?
Người đàn ông này thế mà nói cô mau cút đi! Chẳng lẽ, chiệu ép dạ cầu toàn của cô thành công rồi?
Tuyết Lạc không dám mừng thâm, lạnh nhạt mở mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia một cái, giêu cọt nói: “Không dám làm thì nên nói sớm chứ, tôn mất bao thời gian của tôi! Tôi còn phải vê ký túc dọn dẹp vệ sinh đấy!”
“Cút! Cút nhanhl” Phong Hàng Lãng dường như giận không thê tả.
Muốn cô cút chứ gì? Tuyết Lạc thật sự câu còn không du ôn, „ VÌ thê nên cô nhanh chóng mặc quần áo, lần nữa hít thở sâu, một khắc khi xe mở ra cô lập tức xuống xe, đi thẳng về hướng đường nhựa được một chút ánh đèn xe chiều rọi.
Nhịn nhục của bản thân cuối cùng cũng giành.
được thắng lợi.
Tuyết Lạc vốn nên vui mừng mới đúng, nhưng trong lòng không hiểu sao lại trông rồng khó chịu.
=SHHh A.” Sau khi Tuyết Lạc chạy đến nơi mà người đàn ông kia BÍ ng: thể nhìn thấy, được nữa, cô thả lỏng mới có thể cảm nhận được đôi ngọc mềm của mình bị anh ta căn đau đớn đến mức nào! Nhất là vị trí điểm đỉnh kia, như bị người đàn ông thô bạo kia căn rớt xuông luôn vậy.
Người đàn ông bạo lực kia đừng có đệ rơi vào tay của Lâm Tuyết Lạc cô, nếu không cô sẽ bắt anh ta chịu sỉ nhục và đau đón gập bội so với cô phải chịu.
Cũng đề anh ta cảm nhận bị người khác căn là hương vị gì đi Tên Phong Hàng Lãng khốn nạn! Cô còn lâu mới căn cái tên đàn ông đê tiện lại vô sỉ ấy! Để cho Đại Ha đến căn đi!
Đại Ha là con chó husky vừa ngu ngôc vừa đáng yêu mà Phong Hàng Lãng nuôi.
Nhưng rất lâu rồi không.
nhìn thầy nó, không biết những ngày này ai cùng nó đi dạo chạy loạn đây.