Nhưng Tuyết Lạc không thể! Bởi vì cô ấy là vợ của Phong Lập Hân, cô không thê mang danh nghĩa vợ của Phong Lập Hân, rôi sinh ra đứa con của Phong Hàng Lãng!
Một người là người anh cả đáng kính của mình, người kia là máu thịt của chính mình.
_Trong suy nghĩ của anh, cái gì nhẹ cái gì năng, Tuyệt Lạc biết rất rõ.
Tuyết Lạc không muốn làm phiền _ anh, lại càng không muốn nhìn thấy một” người đàn ông kéo cô vào bệnh viện đề loại bỏ đứa con trong bụng.
Như vậy thật sự là quá tàn nhẫn! Nếu thật sự kết thúc như vậy, Tuyết Lạc sẽ thực sự sụp đổi Tuyết Lạc cũng không muôn nhìn thây.
những người ở Thân Thành cười nhạo Phong Lập Hân, vợ của anh lại sinh con trai cho em trai anh, điều đó sẽ chỉ làm xa cách tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Với quá nhiều nỗi buồn trong cô nhỉ viện, hoặc bị bỏ rơi tàn nhẫn và tàn nhẫn, Tuyết Lạc càng trân trọng những đứa trẻ khó đên trong bụng.
Đây là món đồ cá nhân được Thượng đê ban ân cho cô Lâm Tuyết Lạc, để cô không còn cô đơn, hai mẹ con có thể sống nương tựa lẫn nhau.
Tuyết Lạc chỉ muốn gác lại bí mật này và im lặng rời đi.
Bát cháo không lớn, Phong Hàng Lãng ăn hai ba miệng thì đã hết, có lẽ anh chỉ không muôn món cháo nhàm chán đọng lại trong miệng quá lâu.
“Nhìn xem, tôi nghe lời ah.” Người đàn ông khoe khoang dường như đem cả bát cháo đã ăn sạch đưa ra cho Tuyết Lạc xem.
“Ngoan! Từ nay về sau mỗi ngày đều phải ngoan như vậy!”
Con mắt Tuyết Lạc trơn bóng, dường như trong trí nhớ, đây là điêu mà Phong Hàng Lãng hiêm thấy, có thể ôn hòa nói chuyện với cô như vậy.
Lúc nào anh cũng la măng cô, hoặc tấn công cô, hay là châm chọc, nói móc oô.
“Tôi đã nghe lời như ‘ vậy rồi… Vậy tối nay cô không phải cũng nghe lời tôi một chút?”
Phong Hàng Lãng dùng cánh tay dài vòng nhẹ qua thất lưng cô, nhẹ nhàng tiến về phía trước, cô ngã vào vòng tay anh, thuận thế ngồi trên đôi chân mạnh mẽ của anh.
Bắt cứ khi nào người đản ông này bắt cô phải.
nghe lời, cô chắc chắn rằng sẽ có việc gì đó không tốt xảy ra.
Nhìn thấy người đàn ông lại nghĩ đến mớ hồn độn đó, Tuyết Lạc thật sự muốn cầm một viên gạch rôi đạp thẳng vào trán anh.
“Phong Hàng Lãng anh đừng có mà quá phận! Tôi là chị dâu của anh! Là người phụ nữ của anh trai anh Phong Lập Hân! Hiểu rõ chưa?”
Tuyết Lộ không thèm quan tâm tới cháo dinh dưỡng nữa, có vài người trung niên tuôi cũng không lớn lắm cứ hướng nhìn chăm chăm cô và Phong Hàng Lãng, cô thật sự quá bắt lực rồi.
Lúc người đàn ông này nghĩ tới chuyện đen tối đó, rốt cuộc có xem cô là người phụ nữ của anh trai hắn không vậy chứ!
Tới tận bây giờ cô cũng không thể nghĩ thông được: Một người tôn kính anh trai mình tới mức không tiếc lầy sinh mạng của bản thân ra để báo thù, vậy mà lại đi bùa bốn với vợ của anh trai? Đây thật sự là không hình dung ra nồi mài Nhưng Tuyết Lạc trong nhất thời lại không nghĩ ra được vì sao Phong Hàng Lãng lại có hành vi bất thường như vậy.
Bản thân cô vừa không hiên lương thục đức, .cũng không xinh đẹp động lòng người, vậy người đàn ông này sao lại quân lây cô như vậy chứ?
Không nói đến mấy cô thiên kim tiểu thư xinh xăn mê người kia, chỉ tính một cô Na thôi cũng đã ưu tú hơn cô rất nhiều rồi.
Không những có gương.
mặt xinh đẹp, mà quan trọng là người ta còn tài giỏi, là trợ thủ đắc lực bên người Phong Hàng Lãng hắn.