Triền Miên Sau Ly Hôn

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên nhô ra từ phía sau, Lương Hạnh ngạc nhiên, thậm chí Thượng Điên cũng híp mắt lại.

Nữ thư ký nhìn sếp của mình, sau đó tự giác lui qua một bên.

Thượng Điền che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bỗng cười càng tươi hơn: “Tổng giám đốc Triệu, anh đặc biệt đến để tiễn tôi sao?”

Lương Hạnh phản ứng chậm đi một nhịp, cứng nhắc chào một tiếng: “Tổng giám đốc Triệu.”

Triệu Mịch Thanh làm như không thấy cô, đi đến trước mặt Thượng Điền, bình tĩnh vững vàng, giương môi khẽ cười: “Tôi đến sân bay tiễn một người bạn, trùng hợp gặp được tổng giám đốc Thượng, nếu biết hôm nay anh phải về thì tối qua tôi đã mời anh uống một ly rồi.”

Lương Hạnh cúi đầu, đứng qua một bên đóng giả làm người vô hình.

Quả là người có thể che khuất một mảnh trời, từng lời nói hành động của anh đều sâu không lường trước được. Cô đã làm việc ba năm nhưng e rằng vẫn không khôn khéo bằng một phần mười của hai người đàn ông này.

Thượng Điền cười lên, ung dung vỗ vai anh ta: “Khách sáo với tôi làm gì, rồi cũng sẽ có cơ hội thôi. Ngày nào đó tôi sẽ đến Tấn Thành, lúc đó anh đừng trốn không chịu ra.”

“Dĩ nhiên là không rồi, chỉ một bữa cơm mà thôi, tôi không thiếu tiền, chỉ sợ tổng giám đốc Thượng không có thời gian.” Anh khẽ nói, vẻ mặt không có biểu cảm gì.

Thượng Điền bật cười, khí chất nhã nhặn của anh ta khiến người khác cảm thấy anh ta luôn điềm tĩnh như vậy, dường như không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta: “Tôi nghe qua chuyện của công ty anh rồi, tôi cũng mới biết những chuyện xấu mà đám người Vân Đằng làm, anh đừng bận tâm, nhất định tôi sẽ cho anh một lời giải thích.”

Triệu Mịch Thanh giương mắt nhìn anh ta, khẽ cười lên: “Tổng giám đốc Thượng tính toán quá rồi, hợp tác chú trọng đến sự tự nguyện của hai bên, bọn họ từ bỏ công ty bên tôi tôi mới tìm đến bên Vân Đẳng, tôi cân gì phải để ý? Tôi rất hâm mộ những nhân tài trong công ty của tổng giám đốc Thượng, họ có năng lực hơn đám người của Long Đằng nhiều, về sau tôi phải nghiêm túc học tập Vân Đằng mới được.”

Vân Đằng?

Lương Hạnh đứng bên cạnh nghe được cái tên này thì hơi ngẩn người một chút.

Hình như lúc cô có gặp qua lúc làm tư liệu cho tập đoàn Phong Thụy của công ty tổng giám đốc Thượng. Vân Đăng là chi nhánh của tập đoàn này, cũng ở Tấn Thành. Vì cũng có chữ Đằng nên lúc đó cô có chú ý nhiều hơn một chút, nhưng người đó có quan hệ gì với Long Đằng?

Nghe ý trong lời nói của người đàn ông kia thì hình như hai công ty này có xích mích gì đó.

Là cạnh tranh thương mại, hay là...?

Cô liếc qua hai người. Rõ ràng họ đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy họ đang tính kế thâm sâu.

Cô ngẩng đầu, dường như Thượng Điên chú ý đến cô, đề tài câu chuyện lại dời đến người cô, anh nghiêm túc nói: “Cô Lương, cô cân để bác sĩ xem vết thương trên trán đấy.”

Lương Hạnh giơ tay lên chạm vào chiếc nón, gượng cười gật đầu: “Ừm, tôi tiễn tổng giám đốc Thượng lên máy bay trước rồi sẽ đi khám, sẽ không kéo dài đâu.”

Triệu Mịch Thanh làm như vừa mới biết, quay đầu nhìn trán cô, hời hợt nói: “Lát nữa tôi sẽ dẫn cô ấy đi khám, tôi phải quan tâm đến đối tượng hợp tác một chút.”

Lương Hạnh: ”...”

Ai cân anh quan tâm! Anh bảo anh nhiều chuyện!

Lương Hạnh không thể trút giận mà còn phải cười theo nên tâm trạng bức bối, cô nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Triệu, tôi cũng không phải con nít, không cần anh phải dẫn đi đâu.”

“Đây là chuyện phải làm, có tổng giám đốc Triệu ở đây, tôi cũng yên tâm.” Thượng Điên nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn thư ký sau lưng:

“Lấy ra đây.”

Thư ký sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, lấy một chiếc hộp hình vuông từ trong túi giấy trên tay ra đưa cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui