Triền Miên Sau Ly Hôn

“Ờ, đi ngủ ngay đây.” Ba Lương nhẹ giọng nói một câu, sau đó lại im lặng không biết có phải là đang ấp ủ cái gì đó hay không, Lương Hạnh cũng không có hỏi, cô cũng không đứng dậy.

Nửa phút sau, ông mới há to miệng nhìn cô rồi lên tiếng khẩn cầu: “Hạnh... con có thể làm giúp ba một chuyện được không.”

Lương Hạnh cụp mắt xuống, trên mặt vẫn không có biểu cảm dư thừa như cũ, hơi nhíu mày lại: “Ba còn có chuyện gì chưa nói rõ ràng với pháp viện vậy, kêu con giải quyết tốt hậu quả cho ba?”

“...”

Ba Lương hơi rối rắm, mấp máy môi, ngượng ngùng nói: “Không phải là như con nghĩ đâu...”

Lương Hạnh chớp chớp mắt: “Vậy tại sao ba không nói cho mẹ biết mà còn phải đợi con trở về giúp ba?”

“Ba không muốn để cho bà ấy phải lo lắng, hơn nữa nói cho bà ấy cũng không làm được cái gì, bà ấy đi đứng không tiện, không muốn để bà ấy phải khổ cực.”

Lương Hạnh bĩu môi: “Vậy con là phụ nữ mang thai chứ bộ.”

Ba Lương lập tức nghẹn họng.

Đúng là bây giờ ở trong nhà nếu như nói người cần phải lo lắng nhất cũng chắc là cô mới đúng, mang theo cái bụng lớn chạy đông chạy tây sao bọn họ có thể yên tâm được.


Trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia áy náy, ông ta cũng không nói thêm lời nào nữa.

Lương Hạnh nhìn thấy ông ta như thế này, trong lòng không khỏi mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con cũng nói đùa với ba thôi, con nói những chuyện này cũng không phải là để cho ba lo lắng, chỉ là con muốn nói cho ba biết ba đừng tự cho mình là đúng, cái gì cũng đều cất giấu ở trong lòng, mẹ thấy rõ lắm đó, ba không nói nhưng mà mẹ cũng có thể biết được.”

“Ba nói đi, ba muốn con làm cái gì?”

“Hạnh...” Trong lòng của ba Lương cảm động, cánh tay gầy guộc trơ xương với da muốn sờ đầu cô, nhưng nửa đường vẫn là từ bỏ, trầm giọng nói: “Ba có một người bạn cũ, ngày mai là sinh nhật của bà ấy, ba muốn con đến đó thăm bà ấy dùm cho ba.”

Lương Hạnh giật mình: “Bạn của ba hả? Bạn gì vậy? Ba xảy ra chuyện thì người ta cũng không đến, sinh nhật của người ta mà ba vẫn còn nhớ kỹ.”

Tường đổ người đẩy, huống hồ chi là quan tham ô giống như ông, trước kia ông có nhiều bạn bè như vậy, sau khi xảy ra chuyện vậy mà lại không có một ai đến thăm, lần này bệnh nặng, mặc dù là sẽ giữ bí mật nhưng mà trên tin thời sự cũng có thông báo, nhưng mà vẫn không có người nào đến.

Lúc đi vay tiền cô đã nhìn thấy rõ rồi, hiện tại đột nhiên nghe thấy ông nhắc đến một người bạn, cho nên mới kinh ngạc như vậy.

Hai mắt đục ngầu của ba Lương nhìn về phía xa xa, hoảng hốt không biết đang nghĩ gì đó, thì thào đáp: “Người đó qua đời rồi...”

Cảm xúc của Lương Hạnh ngưng đọng lại, cánh môi chuyển động mấy lần, tâm trạng bỗng nhiên tụt xuống.

Sinh nhật cũng không phải là ngày giỗ, chắc là kêu cô đi tảo mộ.


Khó trách ngày hôm nay tâm trạng của ông không tốt.

Lương Hạnh yên tĩnh mấy giây, không hỏi nhiều, chỉ là giọng nói hơi trầm thấp một chút: “Để ngày mai con đi thăm ông ấy cho ba, ba nói tên với địa chỉ cho con đi.”

Ánh mắt của ba Lương ánh lên vẻ vui mừng, không nhịn được cầm lấy tay của cô, biểu cảm lộ ra một tia mừng rỡ, chợt mấy giây sau mới chậm rãi nói: “Người đó tên là Mộc San, con gọi bà ấy là dì...”

“Chờ đã!” Sắc mặt của Lương Hạnh thay đổi, bỗng nhiên cắt lời của ông ta, hai mắt nheo lại: “Mộc San... dì? Là nữ?”

Ông nói là bạn cũ, cô còn tưởng là chú nào đó.

“Thảo nào ba không dám nói cho mẹ con nghe, hóa ra là ba còn có nợ phong lưu ở bên ngoài nữa chứ, qua đời rồi mà ba vẫn còn nhớ mãi không quên.”

Sắc mặt của cô dần dần nguội lạnh.

Những chuyện hư hỏng của quan viên và nhân tình từ lâu cũng không có gì là lạ, ông ta có thể làm ra chuyện tham ô sau lưng của mẹ, sao lại không có khả năng làm loạn ở sau lưng của mẹ đây chứ?

Sắc mặt của ba Lương thay đổi, tâm trạng hỗn loạn, chống lên giường muốn ngồi dậy, gấp gáp ho khan: “Hạnh không, khụ khụ, không phải như là con nghĩ đâu. Ba thề với trời với đất là tuyệt đối không có lỗi với mẹ con... bà ấy chỉ là một người bạn cũ ba quen biết từ rất lâu trước đây rồi, qua đời trước khi ba vào tù...”


Ông nói xong, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, muốn nói rồi lại thôi, trong đôi mắt ẩn chứa sự vùng vẫy cuồn cuộn và một tia áy náy, dường như có lời nào đó không nói ra được, cuối cùng lại thở dài một hơi, vẫn không nhiều lời gì mím môi rồi lại nằm xuống.

Lương Hạnh bình tĩnh nhìn ông ta, biết rõ là không lễ phép nhưng mà vẫn trêu chọc cười cười: “Người bạn cũ khác giới của ba... mẹ con còn không biết, có phải là... hồng nhan tri kỷ có đúng không? Sinh nhật cũng nhớ là ngày hôm nay, nếu như bà ấy còn đang ở đây, nếu như ba vẫn còn là thẩm phán lừng lẫy, chắc là ngày hôm nay ba cũng sẽ đi tổ chức sinh nhật cho bà ấy sau lưng của mẹ con, còn tặng quà nữa đúng không?”

Hôn nhân chính là lừa gạt đi lừa gạt lại như vậy đó có đúng không? Cứ lừa gạt sống hết cả đời, đều giả vờ ngây ngốc, đối mặt với nhau vẫn tươi cười tôn trọng nhau.

Lúc trước là do cô không muốn lừa mình dối người, cho nên mới chủ động kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm cùng với Triệu Mịch Thanh, nếu như cứ tiếp tục như vậy có phải là cô cũng sẽ giống mẹ của cô hay không?

“Hạnh...” Vẻ mặt của ba Lương tối sầm lại, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ bối rối, dường như là muốn giải thích nhưng mà lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, im lặng cả nửa ngày mới đứt quãng gạt ra một câu giải thích, lộ ra giọng điệu khẩn cầu: “Bà ấy không phải là hồng nhan gì đâu, ba với lại bà ấy cũng không phải là mối quan hệ giống như con đã nghĩ... con đừng nói chuyện này cho mẹ của con nghe, ba không muốn để cho bà ấy phải suy nghĩ quá nhiều.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hạnh là biểu cảm lạnh nhạt: “Cho dù là ba đã thật sự từng có bà ba bà bốn gì đó đó, ba không nói thì con cũng sẽ không nói cho mẹ biết đâu, chuyện của ba con sẽ không xen vào, nhưng mà con không thể để cho mẹ con lại bị tổn thương nữa, ngoại trừ ba có lỗi với người dân ra thì cũng chỉ có một mình bà ấy.”

“Ba biết...” Trên gương mặt ba Lương lộ ra vẻ đau thương.

“Được rồi, nói địa chỉ cho con đi, ngày mai con sẽ đi thăm viếng.” Lương Hạnh nói xong rồi đứng dậy.

“Nghĩa trang Bách Mộc... Khu Hoằng Hưng, Lâm Thành.”

Lương Hạnh nhíu mày lại hơi kinh ngạc: “Lâm Thành?”

Lâm Thành, cái nơi này gần đây xuất hiện ở bên tai của cô hình như không chỉ là một lần, có chút quen thuộc.

Trong đầu bỗng nhiên lóe lên, cô nhớ đến hình như là nhà của Mục Điệp cũng ở Lâm Thành.


Ba Lương không hiểu: “Sao vậy?”

Lương Hạnh như có điều suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có, không có gì đâu... con biết rồi, sáng ngày mai con sẽ đi đến đó.”

“Được được được...” ấn đường ba Lương buông lỏng, giống như là đã hoàn thành tâm nguyện, thỏa mãn nở nụ cười với cô, mệt rã rời chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh mắt của Lương Hạnh sâu xa, cúi đầu nhìn ông ta, đứng ở bên giường một hồi lâu rồi mới tắt đèn đi ra ngoài.

...

Hôm sau, bởi vì chuyện đi Lâm Thành đến quá đột ngột, cô không có bất cứ chuẩn bị gì, cô dự định trở về công ty xử lý một vài chuyện trước, một lát nữa sẽ xin phép nghỉ rồi xuất phát.

Lúc ra khỏi nhà, ba Lương và Xuyến Chi vẫn còn chưa thức dậy, Lương Hạnh nói với mẹ Lương đang chuẩn bị thức ăn sáng: “Mẹ, có lẽ là ba con ở trong nhà thấy buồn chán, không phải là có xe lăn sao? Mẹ có thể đẩy ông ấy đi dạo trong khu chung cư, có điều là lúc xuống lầu phải cẩn thận một chút đó.”

“Buồn chán?” Mẹ Lương tức giận xùy một tiếng, sau đó lau cái bàn rồi vừa mắng: “Mẹ ngày nào cũng ở nhà chăm sóc cho ông ấy còn chưa than buồn chán đây này, nếu như không phải là ông ấy bị bệnh, bây giờ vẫn còn đang còn bị nhốt ở trong nhà tù đó nữa kìa, cái đồ không biết hối cải gì hết.”

“...”

Lương Hạnh lại không thể nói thật, cô chỉ có thể hậm hực xoa tay lên mũi, thay giày xong tiện tay vuốt vuốt mái tóc dài, cười khan nói: “Mẹ, Xuyến Chi ấy, nửa ngày hôm nay chắc là phải làm phiền mẹ rồi, con bé rất ngoan, sẽ không chạy lung tung đâu, mẹ đừng quên đút con bé ăn uống đó.”

Nếu như không đi đến Lâm Thành thì cô chắc chắn sẽ dẫn theo đứa nhỏ bên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận