CHƯƠNG 242: DẪN CHỊ ĐI MỘT NƠI
Lưu Nam nhìn sắc mặt ông chủ một chút, không sợ chết nói: “Lúc ấy, có thể Hướng Hoành Thừa bị ép đi Thụy Sĩ, chỉ để một mình Lương Hạnh tiễn, chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ khá thân thiết…”
“Khi đó điều kiện gia đình anh ta thế nào?”
“Gia đình thường thường bậc trung, nhưng chắc chắn không đủ sức lo phí tổn du học.” Đây cũng là chỗ Lưu Nam cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Mịch Thanh chống cằm, hết sức đăm chiêu: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Anh thấy dù ông Lương rất yêu thích học trò này, nhưng cũng chưa tới mức hết sức đặc biệt, thậm chí ông ấy không hiểu hoàn cảnh của anh ta lắm.
…
Lương Hạnh đi dạo trên đường không mục đích, đến khi cả người đổ mồ hôi thì tùy tiện tìm một cửa hàng đồ ngọt ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cô lại nhìn thấy Mục Điệp đứng bên đường đối diện, đang nhìn mình mỉm cười.
Dáng vẻ anh ta vẫn thế, vẫn cười với cô như trước kia, nhưng cô luôn cảm thấy chỗ nào đã thay đổi.
Lương Hạnh đứng dậy, ngẩn người, khóe miệng cũng cong cong: “Nghe nói cậu đi làm việc ở thành phố lân cận, không ngờ có thể gặp lại nhanh như vậy” Lương Hạnh có vẻ áy náy: “Chuyện lần trước không liên quan đến cậu, cậu vốn không cần như vậy.”
Mục Điệp ngồi xuống đối diện cô, khẽ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nói: “Anh ta đã nói như vậy với chị sao?”
Lương Hạnh ngơ ngác, không hiểu ý anh ta.
Mục Điệp cười nói: “Vì chuyện trước kia mà tổng giám đốc Triệu đã đánh tôi.
Không thể không nói, anh ta đối với chị thực không tồi, hai người đã kết hôn lại rồi phải không?”
Lương Hạnh hoài nghi có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không, hoặc là thính giác cũng xảy ra vấn đề, nếu không làm sao lại nghe được chuyện buồn cười hoang đường như thế.
Sau đó, Mục Điệp nói gì nữa cô cũng không biết.
“Triệu Mịch Thanh…” Đôi mắt Lương Hạnh đỏ bừng, ánh mắt mang theo cả thất vọng và tuyệt vọng.
Sau khi về nhà, cô thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản, nhân dịp ba mẹ ra ngoài tản bộ không ở nhà, cô để lại tờ giấy rồi rời đi.
Chỉ cần ở lại nơi này thì cô mãi mãi không thể thoát khỏi Triệu Mịch Thanh.
Cô liên lạc với Mục Điệp, bảo Mục Điệp đưa mình đến thành phố lân cận, xe anh ta đậu ở lề đường bên ngoài khu chung cư.
Lương Hạnh chậm rãi đi đến, khi đến ven đường đầu đã đầy mồ hôi, cô ngồi lên ghế phụ, thở hổn hển.
“Chị đã nghĩ kỹ chưa?” Mục Điệp thản nhiên hỏi.
“Đã không cần ở lại nữa.” Lương Hạnh quay đầu nhìn anh ta.
“Vậy tôi dẫn chị đi tới một nơi.” Mục Điệp chợt mỉm cười, giống chàng trai trước đây không lâu, đơn thuần trong sáng.
…
Ba Lương, mẹ Lương nhìn thấy tin nhắn của Lương Hạnh để lại thì hết sức luống cuống, cô nói đi là đi, không quan tâm đứa bé trong bụng.
Trước tiên, họ liên hệ với Triệu Mịch Thanh.
“Cái gì?” Triệu Mịch Thanh thiếu chút nữa thì bóp nát bút trong tay.
Sau khi cúp điện thoại, anh lạnh lùng bảo Lưu Nam phái tất cả mọi người đi điều tra tất cả những cỗ xe lui tới Nam Thành, nhất định phải tìm được Lương Hạnh mang về nhà.
Nhưng tận tới đêm khuya, đã hơn nửa ngày trôi qua mà Lương Hạnh vẫn không thấy tăm hơi, ngoài camera ghi lại chiếc xe rời khỏi cửa khu chung cư thì không còn bất kỳ giám sát nào thể hiện chỗ cô đi.
Triệu Mịch Thanh lại gọi điện thoại cho Cố Thời, bảo anh ta vận dụng mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố hỗ trợ tìm người, thậm chí còn lật tung cả mấy thành phố gần đó, nhưng ngạc nhiên là cả cái bóng cũng không đụng phải.
Gần một ngày một đêm, Triệu Mịch Thanh không hề chợp mắt, đây là buổi tối gian nan nhất trong trí nhớ của anh, cũng là thời khắc bất lực nhất trong cuộc đời anh.
Lương Hạnh, rốt cuộc em đã đi đâu?
Triệu Mịch Thanh không nhúc nhích, cả người chìm trong bóng tối, suy nghĩ, hối hận, tưởng niệm.
Cố Thời đẩy cửa phòng làm việc ra, vẻ mặt luôn bất cần đời cũng hết sức nghiêm túc: “Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, còn trông cậy vào anh tìm người đấy, đừng tự mình ngã xuống trước.”
Anh vẫn đứng im như pho tượng.
Cố Thời dứt khoát ngồi xuống phân tích tình hình với anh: “Cô ấy là tự rời đi, nên chắc chắn không muốn để anh tìm được, nhưng với bản lĩnh của cô ấy thì không thể ẩn náu không chút sơ hở như thế.
Hoặc là có người âm thầm giúp cô ấy, nếu vậy còn tốt, xấu nhất là bị bắt cóc, nhưng đến hiện tại không có bất kỳ tin tức uy hiếp gì truyền đến, cũng không có bất kỳ tin tức xấu gì khác, thậm chí toàn tỉnh đều bình yên.
Hơn nữa, hiện cảnh sát cũng đã tham gia vào, một khi có dấu vết để thì chắc chắn có thể tìm được, nhưng trước khi tìm được thì không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”
Dù anh ta đã liên tục lải nhải phân tích một hồi, mà người kia giống như không hề nghe lọt tai.
“Mục Điệp.” Triệu Mịch Thanh đột nhiên mở miệng.
Cố Thời không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
Triệu Mịch Thanh vẻ mặt không cảm xúc, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mục Điệp, là cậu ta đưa cô ấy đi.”
Cố Thời còn chưa biết Mục Điệp là thần thánh phương nào, Triệu Mịch Thanh kể ngắn gọn chuyện đã xảy ra cho anh ta nghe.
“Chết tiệt! Sao thằng nhóc này lại hiểm độc như vậy, ngang nhiên đối nghịch với anh.” Nhưng nghĩ lại anh ta lại cảm thấy không đúng: “Làm sao cậu ta có bản lĩnh lớn như thế, chẳng lẽ cậu ta giấu người dưới nền đất sao?”
Triệu Mịch Thanh có dự cảm mơ hồ, Mục Điệp gia nhập Doanh Tín chính là vì tiếp cận Lương Hạnh, nhưng mà mẹ Lương có thể làm chứng, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Lương Hạnh, xưa nay chưa từng xuất hiện người này.
“Đúng là bí ẩn khó giải thích.” Cố Thời nhíu mày.
Nghiêm Minh gõ cửa đi vào, mắt nhìn Cố Thời, Triệu Mịch Thanh ra hiệu bảo anh ta cứ nói thẳng.
“Đã xem đi xem lại camera giám sát, xác định sau khi chiếc xe đi vào bãi đỗ xe Tây Ngộ thì không thấy tung tích nữa, tôi đã tra xét tất cả cửa ra vào bãi đỗ xe và đường ngầm, phát hiện có một phút camera bị đánh tráo.”
Triệu Mịch Thanh xoa xoa lông mày: “Nói thẳng kết quả.”
.