CHƯƠNG 264 ANH TA ĐỐI XỬ VỚI CẬU KHÁ TỐT
Lau mặt trước gương, Châu La La cười xấu xa xuất hiện sau lưng cô.
“Tớ nghi ngờ cậu sinh đứa nhỏ này xong sẽ biến thành phụ nữ gia đình mất, sao lại thành dáng vẻ như này chứ, nhìn mà tớ cũng không muốn sinh nữa.” Vẻ mặt chê bai nhìn cô.
Lương Hạnh cũng không tức giận, chớp mắt cười: “Cậu yêu đương nồng nhiệt và sinh con cùng lúc, đúng là mặt mày rạng rỡ, vừa rảnh rỗi để duy trì vẻ sinh đẹp, vừa có thể trải nghiệm hạnh phúc vô cùng, tớ hâm mộ lắm.”
Châu La La lấy bông phấn dặm lại lớp trang điểm, trợn mắt coi thường cô: “Người khác không thấy thì thôi, cậu hiểu rõ mà còn mỉa mai tớ thì không hay nhá.” Nói rồi vẻ mặt khẽ thay đổi: “Anh ấy không quá muốn kết hôn với tớ, chỉ là cảm thấy thích hợp, vừa khéo tớ cũng mang thai, không mất sức mà giải quyết hai chuyện lớn trong đời, chỉ cần không có tình huống gì đặc biệt, là ai cũng được.”
Lương Hạnh quay mặt, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt tinh tế của cô, hồi lâu mới nói: “Cậu không để ý? Cho dù anh ta không yêu cậu?”
Châu La La là một người phóng khoảng cởi mở, bao nhiêu năm nay bản thân đều tin nhất định cô ấy sẽ tìm một người nguyện ý đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn, con người sống tươi sáng như thế, chỉ có người yêu cô nhất mới xứng với cô.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế, cô vừa nhìn liền biết Châu La La không hề vui vẻ, ngược lại còn cần dựa vào vẻ tươi sáng ngoài mặt để lừa dối bản thân.
Tay khẽ run, tay hơi dùng sức, nhìn thấy rất rõ ràng một mảng không hài hòa.
Nói rất vô tư: “Để ý thì sao? Ngoài gả cho anh ấy thì còn có lựa chọn khác sao?”
Lương Hạnh há miệng, rồi lại ngậm lại, ánh mắt tối đi.
“Cậu muốn tớ đừng bước theo vết xe đổ của cậu hả?” Châu La La cất hộp phấn đi, im lặng nhìn cô.
Lương Hạnh cười khổ: “Chỉ là không hy vọng cậu đi đến bước đường tiến thoái lưỡng nan như tớ.”
“Anh ta đối xử với cậu khá tốt.”
Là khá tốt, ân cần chu đáo, từng ly từng tý.
Nhưng đây là chuyện mà nếu nó xảy ra vào bất kỳ một khoảng thời gian nào trong 3 năm kia, cô có nằm mơ cũng cười mà tỉnh, nhưng lại là sau khi ly hôn…
“Anh ấy vì đứa nhỏ, còn mẹ anh ấy, còn hơn cả thế.” Cười tự giễu: “Sau khi chúng sinh ra, sợ là tớ không còn giá trị lợi dụng nữa.”
Châu La La nhíu mày: “Cậu nghĩ nhiều rồi! Mặc dù Triệu Mịch Thanh không quá yêu cậu, nhưng với những gì tớ hiểu về anh ta mấy năm nay, không đến nỗi làm chuyện tuyệt tình như thế.”
Cô cười, nói rất thản nhiên: “Coi như tớ nghĩ nhiều đi.” Nghĩ rồi nói: “Nếu cậu thật sự muốn thử, vậy thì gả đi, đứa nhỏ cũng cần có ba.”
“Nói tới ba, cậu và anh ta định lúc nào kết hôn lại? Đã 5-6 tháng rồi, anh ta không nhắc tới?”
Lòng chua sót: “Không vội, bây giờ tớ cũng không muốn kết hôn lại.”
Châu La La kéo lấy cô, không khỏi thở dài: “Dựa vào cái gì mà phụ nữ phải chịu khổ nhiều như thế…”
Lương Hạnh bỗng nhớ ra gì đó, lấy ra một số điện thoại trong túi, đưa cho cô: “Không phải cậu có một đứa em trai giỏi về mạng sao? Bảo nó tra giúp mình xem số điện thoại này là của ai.”
Nhận lấy, tò mò nhìn một cái, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng: “Sao thế? Bắt tình nhân của tổng giám đốc Triệu?”
Người phụ nữ này không có lúc nào nghiêm chỉnh cả, cô không khỏi trợn mắt coi thường.
“Tớ mới lười đi tra tình nhân của anh ấy, cậu đừng hỏi nữa, là chuyện công việc.”
Hai người quay lại, thấy Triệu Mịch Thanh và cậu Hoắc đang nói rất hăng say, nói cười vui vẻ.
Châu La La nhanh mồm nhanh miệng, vờ như tức giận: “Sao thế, hai người chúng tôi ở đây che miệng các anh không cho nói sao? Nhân lúc chúng tôi không ở đây thì lại hoạt bát thế?”
Cậu Hoắc kéo cô ngồi xuống, cười ôn hòa, giải thích: “Bọn anh nói chuyện làm ăn, sợ là các em nghe thấy chán.”
Triệu Mịch Thanh đỡ tay Lương Hạnh để cô từ từ ngồi xuống, thấy thức ăn đã nguội, lại gọi thêm một phần.
“Không cần đâu, tôi ăn gần no rồi.” Lương Hạnh từ chối.
Anh không chiều cô, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ăn quá ít, sáng mẹ nói em không ăn được bao nhiêu.”
Nói rồi vén mái tóc dính nước trước trán của cô ra phía sau, động tác rất dịu dàng.
Châu La La ở đối diện cười rất kỳ lạ, không khỏi ho một tiếng, nhích về phía sau, tránh tay của anh.
Nhưng dường như anh không nhận thấy, vậy mà lại nhíu mày, bảo nhân viên phục vụ lấy một chiếc khăn khô lau tóc cho cô.
Động tác thân mật khiến vành tai cô đỏ lên, hai người ở đối diện cũng vờ như đang tập trung ăn uống.
“Đừng động nữa, để tôi ăn tử tế.” Cầm đũa lên, cắm đầu ăn.
Mắt anh mang theo ý cười, hài lòng nhìn cô ăn.
Châu La La nhìn người bên cạnh, mặt mày bình thản, không hề động đậy, thở dài.
Lương Hạnh, cậu sướng mà không biết hưởng.
Bữa ăn này ăn tới hơn 2 giờ chiều, Lương Hạnh cảm thấy bụng chướng hơi khó chịu, muốn ra ngoài đi dạo.
Châu La La khoác tay cậu Hoắc, cười híp mắt tạm biệt: “Chiều chúng tớ đến công ty tổ chức đám cưới xem sao, không đi cùng hai người nữa.”
Lương Hạnh không nhìn được dáng vẻ giả vờ hạnh phúc này của cô, khua tay bảo cô đi mau đi.
Chỉ còn lại hai người, nghĩ thấy ở đây cũng không có gì, dứt khoát về khu chung cư đi dạo cho xong.
Nhưng không thấy Lưu Nam lái xe tới.
“Gần đây có một trung tâm thương mại, chúng ta đi dạo xem.” Người đàn ông bên cạnh nói.
Còn nhớ lần trước khi đi trung tâm thương mại là lần anh mua quần áo và giày cho cô.
Lương Hạnh “ừ’ một tiếng như có như không.
Anh nắm lấy tay cô, giơ chân định đi, nhưng lại bị kéo lại.
Chỉ vết giày trên quần anh, đưa cho anh một tờ giấy, nói: “Lau đi.”
“Ừ.” Anh cúi đầu xuống.
Cú đá kia của mình không nhẹ, lúc đó anh không hề nhíu mày, thật sự là giỏi giả vờ, Lương Hạnh không khỏi bĩu môi.
Trung tâm thương mại rất lớn, sau buổi trưa cũng không có người, nhân viên bán hàng đứng ở cửa cũng lười biếng.
“Bên kia là khu đồ sơ sinh, có thể đi xem xem.” Anh nhắc nhở.
Lương Hạnh ngoảnh mặt lại, những bộ quần áo và đôi giày nhỏ xinh xinh được bày thẳng tắp gọn gàng ở đó, nhìn mà khiến người khác mềm lòng.
Mẹ Lương chưa từng may vá, gần đây cũng học làm quần áo sơ sinh theo chương trình dạy trên tivi, nhưng phần lớn đều không thành công, thỉnh thoảng có cái yếm nhỏ làm xong, cô cũng cầm ngắm nghía nửa ngày, nghĩ xem mặc như nào mới đẹp.
Bước chân không khỏi đi về phía đó.
Nhân viên cửa hàng thấy một bà bầu bụng lớn như thế, hơn nữa còn cả hai vợ chồng cùng tới, lập tức có tinh thần, mặt mày tươi cười đón tiếp.
“Nhìn có vẻ cô bầu cũng 7-8 tháng rồi nhỉ?” Nhân viên cười hỏi.
Cô mỉm cười, lắc đầu: “5 tháng rưỡi, vì thai đôi nên to hơn.”
Nhân viên ngạc nhiên, cười nói: “Cô thật là may mắn! Sau này hưởng phúc gấp đôi.” Liếc nhìn Triệu Mịch Thanh, mặt hơi đỏ: “Vợ chồng hai người vẻ ngoài xuất chúng, chắc chắn đứa nhỏ cũng rất xinh đẹp.”
Mặc dù là lời nịnh hót, nhưng nghe vẫn rất vui.
“Thế nhưng cô cũng vất vả hơn các bà mẹ bầu khác.” Tiếp đó liền giới thiệu: “Chỗ chúng tôi cũng có sản phẩm của mẹ bầu, có thể giảm nhẹ vất vả cho các mẹ, cô có thể lựa chọn.”
Lương Hạnh vốn bị những thứ nhỏ xinh trước mặt thu hút, không muốn đi, nhưng lại bị anh kéo thẳng tới chỗ đồ của các mẹ bầu.
Ánh mắt nhân viên linh hoạt, thấy Triệu Mịch Thanh có hứng thú, vội vàng giới thiệu, hễ là đã nói tới, anh đều mua hết.
Bây giờ Lương Thanh đen mặt, mua nhiều đồ như thế căn bản là không dùng tới, hơn nữa chỉ còn lại 2 tháng, ngoài lãng phí ra thì chả có tác dụng gì cả.
“Cái này không lấy nữa.” Cô lấy một thứ ra khỏi xe để hàng.
.