CHƯƠNG 308: HỒI ỨC TAI NẠN XE
Mẹ Triệu được mời đến khu chiêu đãi khách quý, chiếc túi xách có giá trị không nhỏ được đặt bên người, bên cạnh còn có một người đặc biệt được phái tới, sắc mặt bà có vẻ không được tốt.
Triệu Mịch Thanh bước về phía đó, dáng người cao lớn.
Mẹ Triệu nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, ánh mắt kèm theo chút uy nghiêm.
Triệu Mịch Thanh vừa bước đến, bà nhìn anh với ánh mắt nghiêm khắc, nói: “Hai đứa nhỏ thế nào rồi?”
Người đàn ông khẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, không nhanh không chậm nói: “Đều ổn.”
Vài giây sau, không ai nói gì cả, mẹ Triệu nhíu mày càng chặt hơn: “Mẹ vội vàng chạy đến đây, còn định dùng mấy lời này để đuổi mẹ đi à? Rốt cuộc sao con bé lại bị tai nạn xe?”
Triệu Mịch Thanh nhắm mắt lại, xua tay với những người đứng bên cạnh bảo bọn họ rời đi.
“Không cẩn thận mà thôi, không có nguyên nhân gì cả, người cũng đã không sao rồi, mẹ không cần lo.” Người đàn ông nói ngắn gọn đúng trọng điểm, ý không muốn bà phải lo lắng, bất kể là do đâu, Lương Hạnh cũng không muốn để bà nhúng tay vào.
Triệu Mịch Thanh vừa chu đáo vừa dịu dàng, nhưng mẹ Triệu hiểu quá rõ con trai mình, có thể nghe ra được ý anh không muốn bà quản nhiều chuyện.
Lúc tới đây bà đã ôm một bụng tức rồi, nhưng Tề Hàm nhiều lần dặn dò bà nhất định không được phát bực, bình tĩnh mà nói.
Đôi lông mày vốn nhíu chặt lại giờ đã giãn ra, khí thế trên người bà cũng giảm bớt, bà nhẹ nhàng nói: “Xảy ra chuyện như vậy sao mẹ không lo lắng được chứ, con đừng giấu mẹ, người khác đều biết cả rồi, vì tối qua xảy ra chút mâu thuẫn với con ở câu lạc bộ, nhất quyết muốn tự mình lái xe về nhà mới xảy ra chuyện, không phải mẹ nói con bé, bất kể là vì nguyên nhân gì, sao có thể lấy tính mạng ra làm trò đùa được, như vậy là không có trách nhiệm với hai đứa nhỏ.”
“Mẹ đừng có đổ hết trách nhiệm lên người cô ấy, chuyện này không trách cô ấy, nếu mẹ không có việc gì thì con sẽ cho người đưa mẹ về, bên này có con rồi.”
Lưu Nam đợi anh nói xong, lập tức tiến đến, mời mẹ Triệu rời đi.
Sắc mặt mẹ Triệu trở nên vô cùng khó coi, bà nhấc chiếc túi lên, cười khẩy nói: “Hôm nay mẹ đến đây để gặp con bé, chưa gặp được người sao có thể rời đi được? Bây giờ con đưa mẹ đến phòng bệnh.”
Lưu Nam do dự thu lại tư thế tay, nhìn Triệu Mịch Thanh, thấy anh không tỏ thái độ gì, bèn can đảm nói với mẹ Triệu: “Bây giờ cô Lương vẫn chưa tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng, bên này mọi thứ đã có tổng giám đốc Triệu rồi, bác không cần lo lắng đâu, hai đứa nhỏ không sao cả.”
Mẹ Triệu tức giận trừng mắt nhìn anh, nghiêm giọng nói: “Bảo con đưa mẹ đi thì con chỉ việc dẫn đường là được rồi, mẹ cũng không ăn thịt con bé, chỉ nhìn một lát thôi, không cần thiết phải giấu giếm như vậy.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh càng lúc càng kém đi, anh nhìn Lưu Nam, rồi nói với mẹ Triệu: “Hôm nay không thích hợp để hai người gặp nhau, quan hệ giữa mẹ và cô ấy trong thời gian này đã bị mẹ giày vò đến mức quá căng thẳng rồi, không cần thiết phải gây ngột ngạt cho đối phương vào lúc này, con còn có việc, đi trước đây ạ.”
Nói xong anh nhìn Lưu Nam, Lưu Nam lập tức gật đầu, không quay đầu lại đi theo anh.
Mẹ Triệu tức giận trừng mắt, xách túi xách lên lập tức đi theo, nhưng lại bị Lưu Nam cản lại: “Hay là… cháu cùng bác đi mua sắm nhé.”
Mẹ Triệu nghiến răng: “Cậu…”
Nói xong đã không còn thấy bóng dáng Triệu Mịch Thanh đâu nữa, bà ôm một bụng tức rời khỏi bệnh viện.
Triệu Mịch Thanh mang theo sắc mặt lạnh lùng ra ngoài rồi lập tức gọi điện cho Tề Hàm, không đến hai giây đối phương đã bắt máy.
“Mịch Thanh? Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng, anh nói: “Lát nữa chắc mẹ tôi sẽ qua chỗ cô, tốt nhất cô nên an ủi bà cho cẩn thận, những cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì trong lòng cô tự biết rõ.”
Nói xong anh lập tức cúp máy, Tề Hàm phía bên kia ngơ ra, chớp chớp mắt, mất mấy giây để phản ứng, cô ta mím môi, xé nát bộ mặt tốt đẹp giả tạo ban nãy, sắc mặt lúc này của cô ta có chút u ám.
Lưu Nam tiễn mẹ Triệu đi, rất nhanh đã trở về.
Thấy sắc mặt Triệu Mịch Thanh không quá tốt, anh ta đứng trước cửa phòng bệnh của Lương Hạnh không dám động đậy.
Do dự một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi: “Trưa rồi, hay là anh cùng mợ cả ăn một bữa cơm đi?”
Người đàn ông không nói gì, im lặng đứng vài phút nữa rồi mới thấp giọng nói: “Không cần, chắc bây giờ cô ấy vẫn chưa muốn nhìn thấy tôi, sắp xếp người mang cơm vào đó đi.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà xuống tầng.
Triệu Mịch Thanh không đợi được mẹ Triệu đến “thăm”, cho đến trưa y tá mang đến một bữa ăn phong phú, cô mới biết Triệu Mịch Thanh đã rời đi rồi.
Có lẽ là y tá mới tới đây chưa lâu, lúc nhắc đến Triệu Mịch Thanh vẫn còn chút ngại ngùng.
“Chuyện đó… chồng cô đã đặc biệt dặn dò đầu bếp chuyên môn mang tới, bảo tôi nhất định phải nhìn cô ăn xong, cô bị gãy xương quả thật nên bồi bổ cho tốt.”
Lương Hạnh nhìn những gợn cháo trong bát, màu sắc tươi sáng, vẫn là nhà hàng mà cô thích ăn nhất, thêm cả một ít món đặc sắc, được bày trong một hộp đồ ăn lớn.
“Nhiều như vậy sao tôi ăn hết được…” Thấy y tá ngơ ra, giọng cô trở nên dịu dàng hơn: “Cô ngồi xuống ăn cùng đi.”
Y tá vôi xua tay: “Như vậy không được đâu, bị cấp trên phát hiện là xong đời tôi rồi.”
Lương Hạnh bị y tá chọc cười, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên: “Tôi không nói cô không nói, không ai biết cả, xem như là giúp tôi đi, cứu vớt chỗ thức ăn này, nếu không chúng còn chưa phát huy được tác dụng đã bị vất vào trong thùng rác rồi, không phải đáng tiếc lắm sao?”
Y tá khó xử, đang nghĩ nên từ chối thế nào thì cửa phòng bị mở ra, người đàn ông nở nụ cười, anh mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo xắn lên, để lộ ra cánh tay chắc khỏe.
Anh nhìn bát cháo, nói: “Nếu đã ăn không hết, vậy tôi giúp em.”
Lúc y tá thấy anh thì mắt sáng lên, nhưng cũng kèm theo vẻ ngạc nhiên.
Ban nãy trợ lý Lưu nói anh đã rời đi rồi nên mới bảo cô đến đưa thức ăn cho Lương Hạnh, sao chớp mắt lại đã xuất hiện rồi?
Sắc mặt Lương Hạnh đông cứng lại, cô rũ mắt, nhàn nhạt nói: “E là không đủ cho anh ăn rồi, anh ra ngoài ăn thì hơn.”
Y tá rất có ý thức mà lặng lẽ rời đi.
Người đàn ông không chút để ý mà ngồi xuống, anh nhìn bát cháo, rồi lại nói sang một chuyện khác.
“Dì Thái tỉnh rồi, vẫn không ngừng nói xin lỗi, em nói tôi nghe xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao lại có liên quan đến bà ta?”
Lương Hạnh bình tĩnh mở hộp thức ăn ra, lấy thìa múc rồi uống vài ngụm.
Người đàn ông chỉ nhìn cô, rất kiên nhẫn đợi chờ.
“Không phải anh đã hỏi bà ấy rồi sao? Cũng biết rồi đúng không? Sao còn phải hỏi lại một lần nữa làm gì?”
Rất nhanh người đàn ông đã đáp: “Tôi không tin bà ta.”
Lương Hạnh lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, lời nói đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Cô tiếp tục uống cháo, người đàn ông cũng không hỏi dồn, chỉ lặng lẽ ở bên cô.
Ăn xong, thu dọn đồ đạc xong, người đàn ông đứng dậy: “Ra ngoài đi dạo hay nghỉ ngơi tiếp?”
“Em muốn ngủ thêm một lúc nữa…” Cô kéo chăn nằm xuống.
Triệu Mịch Thanh im lặng, đóng cửa sổ vào, chuẩn bị ra ngoài.
“Tối tôi sẽ lại qua.” Nói xong thì anh chuẩn bị đóng cửa lại.
“Anh đợi chút…” Lương Hạnh đột nhiên lên tiếng, cô nằm trên giường nhìn trần nhà, cách anh vài mét nói tiếp: “Tối qua lúc lái xe bà ấy vẫn luôn an ủi em, sau đó có một chiếc xe đột nhiên từ ngã tư xông tới, em không chú ý tới, nhưng bà ấy thì nhìn thấy rồi, đã lập tức cướp tay lái của em tông vào lề đường, rất nhanh em đã phản ứng lại, không cần thiết phải trố tránh như vậy, lập tức cướp tay lái lại, nhưng lại bị bà ấy đẩy ra, lại tông vào lề đường lần nữa…”
.