Triền Miên Sau Ly Hôn





CHƯƠNG 341: ANH THÍCH MẪU NGƯỜI ĐẦY ĐẶN.

Xem nhẹ ánh măt trêu chọc của cô ta, ánh mắt anh dừng trên cánh tay mảnh khảnh của cô ta.

Tề Uyên dùng một tay chống cằm, cười tủm tỉm quan sát Cố Thời bị châm lửa giận ở bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sâu không lường được của Triệu Mịch Sâm.

Sau một lúc lâu, anh thản nhiên đánh giá một câu: “Đồng hồ này của cô khá đẹp.”

Dòng đồng hồ nổi tiếng quốc tế, mặt đồng hồ màu trắng nhạt, được bao quanh bởi những viên kim cương, phản chiếu lại ánh sáng lưu ly mông lung dưới ánh đền của nhà hàng.

Một chiếc đồng hồ rất quen mắt.

Dường như Tề Uyên không ngờ rằng Triệu Mịch Thanh lại đặt ánh mắt lên người mình, cô ta nghe vậy thì không khỏi thả ống tay áo đang vén lên xuống dưới, che đi đồng hồ trên cổ tay: “Chỉ là đeo chơi thôi.”

Lời này dừng trong tai Cố Thời khiến anh cho ta chú ý, anh ta lập tức nghiêng người nắm lấy tay cô ta, sau khi híp mắt quan sát một lúc, anh ta nở một nụ cười đầy châm chọc: “Ha ha ha, cái đồng hồ này ít nhất phải sáu trăm triệu thì phải? Xem ra studio chụp ảnh mới mở của cô nàng điên này làm ăn rất được, hôm nào thêm tôi vào làm cùng đi?”


Tề Uyên bị anh ta nắm chặt tay, dưới ánh đèn, mặt cô ta hơi đỏ lên, giãy dụa không được, cô ta cúi đầu nói: “Tôi không trả nổi tiền lương cho cậu chủ Cố.”

Ngón tay mềm mại trượt khỏi lòng bàn tay, dường như anh ta hơi hốt hoảng chỉ trong nháy mắt, nhưng lại nhanh chóng bình ổn cảm xúc, nhướng mày ngồi xuống lần nữa: “Được rồi, cũng không mang tôi chơi cùng, xem ra tôi chỉ có thể tự gây dựng sự nghiệp tìm đường ra.”

Anh ta ngồi tựa vào sofa , dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt Triệu Mịch Thanh chợt trầm xuống, đập một cái lên đùi anh ta: “Nói nhảm ít thôi, không phải cậu tìm tôi có việc à? Có phải…”

Hơi dừng lại, kiêng kị Tề Uyên đang ở đây nên không nói ra.

Anh ta thong thả gật đầu, vẻ mặt không nghiêm trọng như Triệu Mịch Thanh, quay đầu nói với Tề Uyên ở phía đối diện: “Không phải cô nói cô còn hẹn người khác à? Nhanh gọi điện thoại thúc giục đi…”

Vốn Tề Uyên đang chống cằm ngồi nghe, thấy Cố Thời rõ ràng muốn mình rời đi thi bĩu môi, cầm túi đi xuống lầu.

Nhìn bóng người cao gầy biến mất ở ngã rẽ cầu thanh, sắc mắt Triệu Mịch Sâm mới hoàn toàn trầm xuống, anh uống một ngụm rượu: “Sao cậu lại đưa cô ta đi cùng?”

Cố Thời lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, ông già không cho đi, không lấy cô nàng điên này làm lá chắn, tôi cũng không biết ẩn thân thì đi thế nào?”

Anh ta nhướng mày, giống như thật sự bất đắc dĩ.



Dường như anh ta không thấy ngoài ý muốn, chỉ đổi tư thế ngồi, cơ thể dựa vào sát hơn: “Thật ra cũng không phải chuyện gì, chỉ là nghe nói gần đây Long Đằng đang mở rộng cổ phiếu, tôi vừa lúc có ít tiền không dùng đến, mang theo tôi đi?”

Triệu Mịch Thanh liếc nhìn anh ta một cái: “Có phải còn muốn tôi lừa ông cụ giúp cậu không?”

Cố Thời đập một cái lên lưng Triệu Mịch Thanh, dáng vẻ như nhìn trúng ý tôi, vui sướng nói: “Anh cũng biết ông cứ thỉnh thoảng lại khóa thẻ của tôi, tôi đây là bị ép bất đắc dĩ, đi tìm đường lui cho mình…”

Dứt lời, anh ta bày ra vẻ mặt tủi thân: “Làm đầu tư, ít nhất có thể duy trì cuộc sống.”

Triệu Mịch Thanh đỡ trán, im lặng một lúc rồi đồng ý: “Không thể vượt quá 10% một năm.”

“Không thành vấn đề!” Cố Thời vui tươi hớn hở, đưa usb ra, nhưng khi chạm phải lòng bàn tay của anh, anh ta lại hối hận: “Nếu như vậy, không ngại lại giúp anh em chuyện nữa?”


Triệu Mịch Thanh lập tức hối hận, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng, anh đứng dậy muốn đi, nhưng bị Cố Thời ôm lấy đùi, người bị giữ chặt, từ xa nhìn lại như là một đôi nam nữ dây dưa không rõ.

Thế cho nên khi Tề Uyên quay lại, nhìn thấy cảnh này thì giật mình ngây ra một lúc, ngón tay chỉ qua lại hai người đàn ông, trên mặt là vẻ khiếp sợ không thể che lấp: “Anh Thanh, hai người…”

Ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía Triệu Mịch Thanh mang theo địch ý: “Không lẽ hai người?”

Triệu Mịch Thanh kiếm khi kích động, anh ghét bỏ đẩy Cố Thời sang một bên, một lúc sau mới bình tĩnh giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”

Cố Thời thấy thế cũng sửa sang lại vạt áo, lúc này mới giả bộ nghiêm túc, nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn, quay đầu nói: “Cô nàng điên, người cô nói đến rồi à?”

Quay đầu lại, anh ta sửng sốt, nhìn thấy bóng người chậm rãi bước tới ở phía sau Tề Uyên, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, tóc xõa sau tai, bước đi nhẹ nhàng, đi đến gần còn có thể nhìn thấy nụ cười xa cách trên khóe môi.

“Tề Hàm?” Anh ta kinh ngạc: “Sao cô đã trở về rồi?”

Triệu Mịch Thanh cũng thấy cô ta, ánh mắt trở nên hơi khó chịu, tầm mắt chuyển sang một bên, thấp giọng nói, ngữ khí có phần chất vấn: “Cố Thời, cậu sắp xếp thật tốt lắm.”

Cố Thời oan ức, đành phải trừng mắt nhìn Tề Uyên, thấy cô ta cũng đang bĩu môi làm ra vẻ vô tội thì lại ra hiệu ý nói cô ta im lặng phối hợp rời đi.

Lặng lẽ đẩy ghế ra, lúc người sắp ra ngoài được thì lại bị Triệu Mịch Thanh kéo áo lại: “Cậu đi đâu?”

Không đợi anh ta trả lời, anh lại duỗi tay ra: “Usb đâu?”


Cố Thời suy nghĩ vài giây, thuận thế đứng dậy: “Vậy anh đồng ý với tôi hai điều kiện?”

Sắc mặt Triệu Mịch Thanh đen như đáy nồi, nắm tay siết chặt, nhưng ánh mắt liếc thấy Tề Hàm đứng một bên thì không có tâm trạng xử lý, bèn cúi đầu ‘ừ’ một tiếng.

Anh ta thấy thế thì tâm trạng rất tốt, đưa usb cho anh, lại sửa sang vạt áo, nói với Tề Hàm: “Nếu đã trở lại thì tôi mời cô và cô nàng điên này đi uống một chén đi, bên cạnh có một quán ba mới mở, quán không tệ, đi thôi.”

Lúc bước đi, anh ta thuận thế vỗ vai Triệu Mịch Thanh, dáng vẻ anh em trượng nghĩa chỉ có thể giúp anh được đến đây.

Tề Uyên cất bước đi theo, Tề Hàm vẫn chưa nói gì, cô ta ung dung nhìn, ánh mắt dừng trên người Triệu Mịch Thanh.

“Hai người đi đi, tôi là đến tìm anh Thanh.”

Triệu Mịch Thanh hơi nheo mắt, với tay lấy áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Tôi về nhà trước, các người cứ từ từ chơi.”

Nói xong, anh rời đi trước, để lại bọn họ ở đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận