CHƯƠNG 355: CHÚNG TA ĐI ĐĂNG KÝ KẾT HÔN ĐI.
Sáng sớm ngày hôm sau trở lại Nam Thành, Triệu Mịch Thanh bị một đám phóng viên mai phục ở dưới công ty chặn lại, từng cái microphone kề đến bên môi của anh, từng tiếng chất vấn lộn xộn khó phân biệt rơi vào trong tai.
“Xin hỏi giữa anh Triệu và cô Tề trước đây có duyên phận với nhau, là anh đơn phương cố chấp? Thậm chí không tiếc phá hư hạnh phúc của người ta?”
“Xin hỏi là anh Triệu dưới tình huống biết rõ cô Tề đã sắp đính hôn mà còn ra tay ngăn cản, anh Tuần ở kinh đô phải chăng đã trở thành vật thế tội cho mối tình khúc mắc của hai người?”
“… đơn giản mà nói chính là người đổ vỏ, nghe nói là cô Tề đang mang thai, rốt cuộc là con của ai vậy?”
“…”
Triệu Mịch Thanh thấy đám người đột ngột lao ra quá nhiều, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ và phẫn nộ, anh nhanh chóng nghe ra cái gì đó từ trong âm thanh tạp nham.
Nghe thấy tiếng đám bảo vệ nhanh chóng xua tan đám người, Nghiêm Minh cũng chạy đến che chở Triệu Mịch Thanh bước vào tòa nhà.
Ngồi trên ghế sa lông ở trong phòng làm việc, nheo mắt lại, trong đáy mắt đều là khí tức lạnh lẽo không có cách nào tiêu tán, anh hơi nới lỏng cà vạt, nghiêng người dựa lên ghế sa lông, mở điện thoại di động, không bao lâu sau liền không có chút kiên nhẫn nào mà đưa tay ném điện thoại đi, nâng trán suy nghĩ.
Trong lúc đó Lưu Nam vẫn im lặng đứng ở một bên quan sát sắc mặt của Triệu Mịch Thanh, lên tiếng nói: “Trước mắt bên phía truyền thông vẫn chưa có bất cứ tin tức nào liên quan đến anh, chắc có lẽ là đang ủ mưu, e là đám phóng viên lúc nãy là do đã có người muốn cho anh một lời cảnh cáo.”
Đôi môi mỏng của Triệu Mịch Thanh mím lại, trong im lặng chấp nhận lời phỏng đoán của Lưu Nam.
Trước khi các bài báo được xuất bản, không ai có thể đoán trước được phong cách viết và những tranh chấp bùng nổ mà nó sẽ mang lại sau này.
Anh hơi khoác tay: “Lập tức đi liên lạc, cố gắng áp chế.”
Thấy Lưu Nam gật đầu bước ra, sắc mặt của anh lại càng âm trầm hơn nữa, dường như là làm được một vài chuyện mong muốn ở trong lòng, không đến nửa tiếng đồng hồ sau người lại đến gõ cửa một lần nữa, trong tay mang theo một cái máy tính, sắc mặt cũng có phần trắng bệch.
trường.
Có người ủng hộ Triệu Mịch Thanh dũng cảm theo đuổi tình yêu, đồng thời ngay cả khí chất và tướng mạo cũng đều không thể bắt bẻ, có người ủng hộ cậu chủ nhà họ Tuần ở kinh đô làm cho người ta thấy đau lòng.
Nhưng mà không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều tin tưởng, đồng thời chờ mong nhân vật chính tiếp theo đây sẽ lên tiếng.
Triệu Mịch Thanh gấp máy tính lại, đường cong trên gương mặt căng cứng, trong đôi mắt cũng mang theo mấy phần lệ khí làm cho người ta nghẹt thở.
Lưu Nam hơi rủ mắt xuống: “Triệu tổng, có cần phải liên lạc với cô Tề để lên tiếng không?”
Đôi môi của Triệu Mịch Thanh xuất hiện một nụ cười xem thường: “Cậu cho rằng chuyện này cô ta vẫn còn chưa biết rõ nữa à?” Lúc này còn nhìn không ra được mánh khóe, vậy thì Triệu Mịch Thanh thật sự hoài nghi trí thông minh của mình.
Đứng dậy đi đến vị trí bàn làm việc, thuận thế điều chỉnh cà vạt ngay ngắn lại, trong giọng nói nói lộ ra vẻ lạnh lùng đạm mạc: “Có thể đây chính là kết quả mà cô ta mong muốn.”
Bình ổn ngồi xuống, sắc mặt chậm rãi tỉnh táo hơn, chuyện này sẽ không chỉ phát triển đến mức này, người đang có ý đồ nhằm vào anh chắc chắn còn có chuẩn bị ở đằng sau.
…
Buổi tối trở về nhà, không khí yên tĩnh khác thường như trong tưởng tượng.
Lương Hạnh cuộn mình ngồi trên ghế sofa, sau khi nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, chỉ giả vờ bình tĩnh lật sách, âm thanh lật sách vang lên, từ động tĩnh này có thể nghe ra được bệnh trong đó đang chứa đựng cơn giận.
Dì đi ra từ trong phòng bếp, sau khi nhìn thấy Triệu Mịch Thanh về thì biểu cảm cũng thay đổi, do dự đưa tay ra nhận lấy áo khoác anh cởi ra, quay đầu treo trên giá áo.
Sau khi treo quần áo thì hai tay hơi cọ xát với nhau: “Ông chủ, bà chủ nói là tối ngày hôm nay không cần phải làm cơm…”
Triệu Mịch Thanh như là không có phản ứng, sau khi gật đầu một cái thì liền xắn tay áo lên bước vào trong phòng bếp, dì loạng choạng bước chân theo sau.
Sau khi bước vào trong phòng bếp, vậy mà lại nhìn thấy Triệu Mịch Thanh tự mình mặc tạp dề, một bộ dạng bận rộn, tay chân luống cuống đưa tay muốn cản lại.
“Ông chủ, chuyện này sao có thể lấy ông chủ làm được chứ, ông chủ đã mệt lắm rồi, vẫn nên giao lại cho tôi đi.”
Dì duỗi tay ra với Triệu Mịch Thanh, lại không dám áp sát gần, thế là đối phương cũng tự động không thèm để ý đến sự ngăn cản của bà ta, xoay người lại đi đến cái thau ở bên cạnh vòi nước, tiếng nước chảy ào ào được mở ra, người đàn ông mới chậm rãi dặn dò: “Dì đi chăm sóc cho con đi, cơm tối ngày hôm nay cứ để tôi làm.”
Tay của dì nâng giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan, lúc này sau lưng truyền đến giọng nói của Lương Hạnh, nhẹ nhàng lạnh nhạt không mang theo cảm xúc: “Dì trương đi làm chuyện khác đi, trước kia Mịch Thanh cùng đã từng nấu cơm.”
Nghe thế này giống như là nhận được lệnh đặc xá, lúc này mới hơi thả lỏng được một chút, vội vàng bước ra khỏi phòng bếp.
Lương Hạnh dựa ở cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nheo lại đánh giá bóng lưng bận rộn của người đàn ông.
Anh vẫn tỉnh táo thong dong như cũ, giống như trong tưởng tượng, quanh người không có chút cảm xúc khác thường, nếu như không phải tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, cô hoài nghi là mình bị anh giam giữ trong bóng tối.
“Anh không có chuyện gì muốn nói với em hả, anh Triệu?” Sắc mặt của Lương Hạnh lười biếng, thuận thế đặt quyển sách ở trong tay bên cạnh lò vi sóng.
Sau khi Triệu Mịch Thanh bắt cái nồi xong thì bước tới mở tủ lạnh ra, suy nghĩ một lát rồi lấy xương sườn từ bên trong: “Ăn thịt kho tàu hay là om chua ngọt?”
Sắc mặt của Lương Hạnh không kiềm chế được nữa, không có cảm xúc gì mà đáp một câu: “Gì cũng được.”
“Vậy thì chua ngọt đi, không bị dính.” Anh vẫn đưa ra quyết định, lại tiếp tục lấy trứng gà từ trong tủ lạnh, rau giá, nấm kim châm, cuối cùng lấy thịt ra.
Lúc này cô rốt cuộc vẫn không thể kìm được cơn giận, thân thể bước về phía trước hai bước ngăn chặn tủ lạnh.
Ánh mắt đối diện với nhau, một cuộc đọ sức im lặng lại tiến hành.
Cả nửa ngày sắc mặt của cô dịu lại, nhận lấy đồ ăn ở trong tay của anh: “Anh đi làm chuyện khác đi, cơm tối để em làm.”
Triệu Mịch Thanh trầm giọng không nói, thấy rõ trong đôi mắt của người phụ nữ có vẻ không vui, trong nháy mắt cô xoay người lại đi đến bồn rửa thì vươn một tay ra kéo cô vào trong ngực, nụ hôn ập tới, mang theo hương vị kiềm nén.
“Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần phải lo lắng.” Đôi môi tách ra, anh chậm rãi mở miệng nói, năm ngón tay đan vào trong tóc của cô, lòng bàn tay ấm áp truyền đến một cảm xúc ấm áp.
Đồ vật ở trong tay của Lương Hạnh rơi xuống, năm ngón tay im lặng nắm lấy cánh tay của anh, lực đạo tăng thêm mấy phần.
Mấp máy cánh môi, dường như có thêm chút dũng khí: “Chuyện này cũng không phải là không có cách để giải quyết…” Nói xong, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: “Chắc anh cũng đã nghĩ đến, không phải à?”
Triệu Mịch Thanh im lặng không nói.
Sắc mặt của Lương Hạnh chìm hơn mấy phần, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Triệu Mịch Thanh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Sắc mặt của người đàn ông vẫn không thể khống chế mà run rẩy, hầu kết giật giật lên xuống, giống như phải bỏ ra một khoảng thời gian dài mới có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô: “Lương Hạnh, em nói cái gì?”
Lương Hạnh né tránh ánh mắt của anh: “Hôn lễ có thể để đến sau này mới thực hiện, dù sao thì hiện tại mẹ của anh cũng sẽ không đồng ý, nhưng mà cứ đi đăng ký kết hôn chắc cũng không có vấn đề gì, có chứng nhận rồi thì anh lại công khai lên tiếng, lấy thân phận là đàn ông đã kết hôn, thế thì độ tin cậy cũng sẽ cao hơn một chúa.”
Dừng lại một chút, thân thể bước ra ngoài khỏi phòng bếp: “Gọi điện thoại đặt trước chút gì đi, làm chậm quá.”
Lương Hạnh bước ra bên ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa lại bị Triệu Mịch Thanh đưa tay ngăn cản lại, biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc mà cẩn thận dò xét cô: “Lương Hạnh, đăng ký kết hôn là vì để giúp anh ư?”
Cô cười nhẹ, đưa tay sửa lại áo sơ mi của anh: “Anh là chồng của em, em không giúp anh thì giúp ai đây.”
.