CHƯƠNG 382: SUY ĐOÁN CỦA CÔ Cuối tuần trước, không ngoài dự đoán của Triệu Mịch Thanh, anh đã nhận được cuộc điện thoại của Tuần Tráng, người đàn ông nghe điện thoại vẫn như một người ngây thơ, không biết gì cả, trong giọng nói không có bất cứ điều gì khác thường, Triệu Mịch Thanh cũng không vạch trần anh ta, giả vờ lưỡng lự một lúc rồi hẹn giờ dùng bữa với anh ta. Sau đó đến cuối tuần, anh liền dẫn Đào Mỹ Ân bay đến Kinh đô, đi đến địa điểm hẹn gặp Tuần Tráng. Đào Mỹ Ân nghe lời Triệu Mịch Thanh nói, buộc mái tóc dài gọn ở phía sau đầu, đổi sang một bộ vest trông có vẻ chuyên nghiệp hơn, khi chạm mặt nhau ở sân bay, người đàn ông đeo mắt kính màu đen khẽ kéo kính ra một chút rồi đưa mắt nhìn cô. “Có chuyện gì không?” Đào Mỹ Ân kéo chân váy của bộ vest, cô không mấy tự nhiên khi mặc những bộ quần áo như vậy, cô tốt nghiệp Đại học Y, từ đó cho tới bây giờ đại đa số thời gian cô đều khoác trên mình áo blouse trắng, đây chính là lần đầu tiên cô ăn mặc thế này. Bên tai truyền tới tiếng loa thông báo của sân bay, anh ta khẽ đảo mắt, trầm giọng đáp: “Không có gì.” Sau đó, anh ta đi về hướng cửa lên máy bay, đằng sau là tiếng giày cao gót của một người phụ nữ đi theo anh. Lúc xuống máy bay đã là buổi tối, họ bắt taxi trực tiếp từ sân bay về khách sạn đã sắp xếp trước, sau khi đến nơi thì đã có một người phục vụ đặc biệt chờ sẵn ở cửa, thấy Triệu Mịch Thanh bước tới thì cũng không đợi anh mở miệng mà nhanh chóng tiến đến chào hỏi rồi dẫn đường cho họ. Đào Mỹ Ân đứng ở cửa phòng, rõ ràng là có chút căng thẳng, trước khi Triệu Mịch Thanh đẩy cửa ra, cô không nhịn được dùng tay túm lấy anh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ bất định. Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Sau khi vào không cần nói chuyện, đừng căng thẳng.” Nói xong anh mở cửa phòng bao rồi bước thẳng vào. Vào lúc này, ngoài Tuần Tráng và trợ lý Amy của anh ta, còn có một số người đàn ông lớn tuổi, Triệu Mịch Thanh đoán họ là cổ đông của Tuần Thị. Qảu nhiên, lúc anh bước vào, Tuần Tráng liền đứng dậy chào hỏi và đưa tay chỉ qua giới thiệu những người còn lại: “Đây là một số cổ đông của tập đoàn chúng tôi, vì chúng ta cần bàn chi tiết về vấn đề hợp tác nên đương nhiên là không thể thiếu bọn họ được.” Sau khi Tuần Tráng nói xong, ánh mắt bất ngờ nhìn về phía sau Triệu Mịch Thanh, Đào Mỹ Ân bình tĩnh mỉm cười, nhưng lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. “Đây là…” Anh ta nghi ngờ nhìn Đào Mỹ Ân với ánh mắt dò xét. Triệu Mịch Thanh khẽ đảo mắt: “Trợ lý của tôi, Tuần tổng không cần để ý.” Nói xong, anh kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó mỉm cười ra hiệu với Đào Mỹ Ân: “Ngồi đi.” Khi hai người ngồi xuống, ánh mắt do dự của Tuần Tráng lộ ra một tia sáng, cười trêu chọc: “Tôi còn tưởng rằng anh Triệu là người thanh tâm quả dục, thì ra bên cạnh lại có một trợ lý xinh đẹp như vậy.” Trên mặt lộ ra một nụ cười, trong mắt quả nhiên toàn là sự dò xét người khác. Triệu Mịch Thanh giả vờ như không biết, sau khi ngồi thẳng dậy, anh nâng cốc: “Thời gian của mọi người đều rất quý giá, chúng ta tới đây để bàn chuyện hợp tác, không bằng đi vào vấn đề chính luôn đi?” Mọi người nâng ly hưởng ứng, chuyện phiếm nói một phen, Tuần Tráng mỉm cười: “Hội đồng quản trị của chúng tôi đã thông qua về hợp tác lần này, nếu nhận được sự hỗ trợ của Long Đằng thì việc mở rộng thị trường qua New York quả là rất có lợi.
Và tôi muốn hỏi Triệu tổng một chút là bên anh sẽ hỗ trợ cho bên chúng tôi khoảng bao nhiêu vốn?” Triệu Mịch Thanh liếc mắtvà nhếch môi mỏng: “Trước đây anh đã bàn với Thượng Điền bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đầu tư gấp đôi.” Đám người trong phòng dường như không thể tin được, đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lại cùng nhau nhìn về phía Tuần Tráng, nhìn thấy anh ta đang dựa nửa người vào ghế, lông mày nhướng lên: “Khẩu khí của Triệu tổng quả thực là không nhỏ.” Đôi mắt lạnh lùng của Triệu Mịch Thanh nhìn anh ta chằm chằm: “Đó không phải là khẩu khí lớn, mà là đủ tự tin.
Anh chắc hẳn cũng biết khúc mắc giữa tôi và Thượng Điền, vậy nên anh rõ ràng hiểu lý do tại sao tôi lại làm như vậy hơn ai hết.
Đơn giản tôi chỉ muốn giẫm anh ta ở dưới chân, tôi và anh có thể nói là đôi bên cùng có lợi.” Những lời này khiến Tuần Tráng im lặng, một bàn tay đặt trên bàn không biết vô tình hay cố ý gõ thành một giai điệu.
Triệu Mịch Thanh thấy vậy thì nheo mắt lại, đứng dậy đẩy ghế ra: “Tôi đi vệ sinh một chút, anh cứ từ từ suy nghĩ.” Anh đẩy cửa ra ngoài, đợi một lúc mới quay lại, quả nhiên thành viên hội đồng quản trị đã rời đi hết, ngoại trừ Đào Mỹ Ân vẫn ngồi chờ ở bàn ăn thì chỉ còn lại Tuần Tráng và trợ lý của anh ta. Tuần Tráng thấy anh quay lại, lúc này cũng không còn giấu diếm gì nữa, toàn bộ khí chất vừa rồi cũng không thấy đâu, nghiêm mặt nói: “Triệu Mịch Thanh, anh vì muốn lật đổ Thượng Điền mà không từ thủ đoạn, ngay cả chuyện cho người đi theo dõi rồi đánh người mà anh cũng dám làm sao?” Triệu Mịch Thanh khẽ cười, anh không có ý phủ nhận mà còn cố tình khiêu khích: “Tuần Tráng, anh luôn nói rằng tôi đã đánh người, nếu có bằng chứng, tôi có thể đến đồn cảnh sát để nói chuyện, còn nếu không có bằng chứng, việc vu oan giá họa cho người khác như vậy có thể tự chuốc lấy họa bất cứ lúc nào.” Anh nhướng mắt nhìn sang, đối mặt với sự tức giận của người đàn ông.
Tuần Tráng thừa nhận anh đã bị thiệt trong chuyện này, vì vậy anh không nói gì nữa, chỉ kéo chủ đề trở lại ban đầu: “Tôi có thể hợp tác với anh, khi tập đoàn lên sàn thương mại ở nước ngoài thì giá trị ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi, cho nên lúc này Triệu tổng đầu tư thêm không phải cũng là vì chính mình à?” Dừng một chút, anh ta quay đầu lại: “Tuy nhiên, có một số việc…” Triệu Mịch Thanh ngay lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ta, và khóe môi anh nhếch lên: “Tuần tổng yên tâm, miễn là bí mật về vấn đề hợp tác của chúng ta không bị lộ ra ngoài, mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, tôi đảm bảo rằng Thượng Điền sẽ không biết, rồi anh lén lút hẹn gặp vợ của anh ta là được.” “Anh…” Nhắc đến chuyện này, Tuần Tráng không khỏi tức giận, gần như toàn bộ gân xanh trên trán đều nổi lên, nhưng cuối cùng anh ta cũng đành bất lực, sau khi nghĩ lại, anh ta nói thêm: “À trong điện thoại của tôi có một vài tin tức quan trọng cần bảo mật, Triệu tổng sẽ không xem chứ?” Nói đến điện thoại di động, Triệu Mịch Thanh không tránh khỏi nghĩ đến Lương Hạnh, nhưng lúc này anh lại cố ý quay đầu nhìn về phía Đào Mỹ Ân, hơi cong môi nở một nụ cười dịu dàng. “Yên tâm đi, chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Tuần Thị, chuyện có hại với đối tác của tôi như vậy tại sao tôi có thể làm? Chỉ cần Tuần tổng nói lời giữ lời thì tôi nhất định sẽ không làm những việc tổn hại đến lợi ích chung của cả hai bên.” Những lời này nói với Tuần Tráng nhưng anh mắt anh lại nhìn về phía Đào Mỹ Ân mà cười. Khi Tuần Tráng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi suy nghĩ nhiều, tự gật đầu nói: “Vậy thì tôi tin Triệu tổng.” Anh ta thầm nghĩ, lời Triệu Mịch Thanh nói không có chút nghi ngờ nào, cũng may mắn là trong đó không có thông tin đặc biệt quan trọng nào khác. Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đạt được kết quả mà cả hai bên mong muốn, Triệu Mịch Thanh dẫn Đào Mỹ Ân ra khỏi khách sạn và đi bộ đến ngã tư ở phía trước thì dừng lại. Anh ung dung nhìn dòng xe cộ qua lại, và cảm thấy hơi thở của Đào Mỹ Ân đang dần đến gần mình. Sau bữa ăn, mặc dù cô không nói thêm lời nào, nhưng cô lặng lẽ cảm nhận được sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của Triệu Mịch Thanh, loại khí chất quyết đoán đến mức có thể giết người đó khiến tim cô loạn nhịp. “Họ có nói gì trong mấy phút tôi rời đi không?” Trong khoảng thời gian Triệu Mịch Thanh cố tình rời đi, chỉ để lại Đào Mỹ Ân bên cạnh họ, để Tuần Tráng có thể nghe ngóng được một số chuyện mà anh ta muốn. Quả nhiên anh nghe thấy tiếng cười khẽ và một tiếng ừm của Đào Mỹ Ân, sau đó cô còn nhanh chóng bổ sung: “Nhưng tôi đã làm theo ý của anh, họ chắc là hiểu lầm gì đó rồi.” Đào Mỹ Ân không hiểu tại sao Triệu Mịch Thanh lại yêu cầu cô diễn vai mập mờ với anh ở trước mặt bọn họ như thế, trong lòng cô cũng có những suy đoán của riêng mình nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Đang miên man suy nghĩ, cô nghe thấy người đàn ông lạnh lùng nói: “Vẫn còn một chút thời gian, tôi muốn đến một nơi.” Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm một tòa cao ốc cách đó không xa, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn và trìu mến. .