Triền Miên Sau Ly Hôn

Triệu Mịch Thanh vẫn không nhúc nhích, anh cầm đũa lên, nhíu mày lại, mang theo cảm giác áp bách của người lãnh đạo, lạnh nhạt hỏi: “Buổi chiều còn phải đi làm, muốn uống rượu thì để buổi tối uống.”

Trừ Lương Hạnh, những người còn lại đều ngẩn ra, sau đó đồng loạt nhìn sang cái ly đựng đầy rượu trước mặt anh, nuốt nước bọt, nhanh chóng buông ly xuống, gật đầu: “Tổng giám đốc Triệu nói đúng, chúng ta không uống rượu, ăn cơm đi, đồ ăn ở đây không tệ.”

Lương Hạnh thấy không cần uống rượu thì lập tức thả lỏng hơn, đẩy ly rượu ra xa, bắt đầu cúi đầu buồn bực ăn cơm.

Cố Thời nhìn qua nhìn lại hai người một lúc, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

Ăn được một lúc, di động của Lương Hạnh đột nhiên reo lên.

“Xin lỗi.”

Cô lấy ra xem, thấy là Hướng Hoành Thừa, đoán chắc là đàn anh gọi hỏi thăm Xuyến Chi, vì vậy cười cười nhìn mọi người, cũng không ra ngoài nghe máy.

“Alo, đàn anh.”

Triệu Mịch Thanh nghe được giọng nói dịu dàng của cô, nhịn không được quay sang nhìn.

“Hạnh, em ăn cơm chưa?”

“Ừ, đang ăn đây.” Cô cúi đầu tự nhiên lau miệng cho Xuyến Chi.

“Xuyến Chi thế nào rồi? Bé có khóc hay quậy phá gì không?’

Lương Hạnh cười nhạt: “Không có, bé ngoan lắm, bây giờ đang ăn cơm, anh có muốn nói gì với bé không?”

“Thôi, bây giờ anh đang đi trên đường, lát nữa sẽ đến thẳng công ty của em.” Anh nói, giọng điệu bỗng dịu dàng hơn: “Sáng nay vất vả cho em rồi.”

“Chăm sóc bé còn khỏe hơn làm việc nhiều.” Cô cong môi cười, sau đó nói: “Đàn anh, bọn em ăn cơm đã, đợi anh đến rồi nói chuyện sau.”

“Ừ.”

Cô nói rất nhỏ, trong phòng cũng không bị ảnh hưởng gì, người ăn vẫn ăn, người nói vẫn nói, chỉ là lúc cô tắt máy ngẩng đầu lên lập tức chạm phải một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, trái tim cũng đập hẫng một nhịp.

“Cô Lương rất nồng nàn với ba của đứa bé này sao?”

Cố Thời hỏi.

Ba của đứa bé này rõ ràng không phải chỉ chồng của cô, người khác nghe không hiểu, cô nghe hiểu.

Người đàn ông này hình như cũng đã biết chuyện cô ly hôn với Triệu Mịch Thanh rồi.

Cô đột nhiên có hơi thắc mắc, Triệu Mịch Thanh nhiều chuyện như vậy từ lúc nào, đi tâm sự hết với cả bạn thân nữa.

Cô cúi mắt, khẽ cười: “Nếu không yêu, vì sao lại lựa chọn ở cùng nhau chứ? Hôn nhân không có tình yêu, kết quả chắc cũng chẳng có gì đáng để mong đợi.”

Cố Thời sao lại có thể không nghe hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói của cô chứ, nhướn mày nhìn Triệu Mịch Thanh, cong môi vẻ lười biếng nói: “Cái này thì chưa chắc, nếu như lúc đầu không yêu nhau, ngủ với nhau vài lần rồi sẽ yêu thì sao đây? Không phải còn có một kiểu gọi là... lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao? Chuyện này đa phần đều có biến số cả.”

“...”

Lương Hạnh không ngờ anh ta sẽ nói thẳng thừng ra như thế, ngay cả chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cũng nói ra.

Không lẽ Triệu Mịch Thanh cũng sinh tình với cô sao? Đúng là buồn cười thật.

Một tuần gặp nhau nhiều nhất một lần, kết hôn ba năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, anh hoàn toàn không hiểu cô, làm sao sinh tình được?

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, đột nhiên hỏi: “Anh Cố đã kết hôn chưa?”

Cố Thời sửng sốt: “Ặc, chưa.”

Lương Hạnh nhìn anh ta vẻ đã biết trước, khẽ mỉm cười nói: “Cho nên... anh đừng dùng cái nhìn về tình yêu của anh nhìn hôn nhân.”

Cố Thời: “...”

Triệu Mịch Thanh nghe cuộc trò chuyện của hai người không sót chữ nào, gương mặt điển trai có vẻ khó chịu.

Sau khi ăn xong, đại diện vốn định buổi chiều tiếp tục đến Doanh Tín khảo sát lại bị Triệu Mịch Thanh nói vài câu đuổi về công ty.

Lương Hạnh khó hiểu, nhưng cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, đứng trước cửa nhà hàng nói với hai người: “Tổng giám đốc Triệu, anh Cố, cảm ơn về bữa trưa, buổi chiều tôi còn có việc, xin phép về công ty trước.”

Tiểu Trương cầm theo hai bịch đồ ăn được đóng gói cẩn thận đứng ở bên cạnh.

Triệu Mịch Thanh vô cùng bình tĩnh nhìn cô: “Có qua mà không có lại thì quá thất lễ, buổi sáng các cô mời Long Đằng, buổi chiều tôi cũng nên mời các cô đến công ty của tôi làm khách, nếu như đã là hàng xóm thì sau này vẫn còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, cố rặn ra một nụ cười: “Tôi về thông báo với tổng giám đốc Quý, để ông ấy sắp xếp.”

“Cần gì phải lãng phí thời gian như thế, bây giờ giám đốc Lương không rảnh sao?”

“...”

Khóe mắt Lương Hạnh giật giật, thật sự rất muốn mắng chửi.

Cái tên khốn nạn này cố ý đúng không? Chơi cô vui lắm à?

Triệu Mịch Thanh lại cười: “Nếu giám đốc Lương thật sự muốn đi theo quy trình kia, vậy không bằng để tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Quý được không?”

Lương Hạnh tức tới nghiến răng, cười như không cười nhìn anh: “Không cần, vừa lúc tôi cũng muốn đến công ty của anh tham quan.”

Cho dù có gọi điện thoại thì tổng giám đốc Quý vẫn sẽ đuổi cô đi.

Cô hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, quay đầu sang nói với Tiểu Trương: “Cậu về công ty trước đi, tôi sang công ty của tổng giám đốc Triệu xem một chút. Đúng rồi, mấy món này còn đang nóng, lúc về thì nhắc bọn họ đừng có quên ăn, còn phải nói cho họ biết, đây là tổng giám đốc Triệu mời.”

Bàn thức ăn cô gọi tuy rằng cũng tốn một số tiền lớn, nhưng so với thân phận của anh thì vẫn thua xa, nếu nói là anh mời, người khác nhất định cảm thấy anh keo kiệt.

Tiểu Trương đương nhiên không biết được dụng ý của cô, gật đầu đồng ý.

Sau khi mọi người lái xe đi rồi, Lương Hạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, sắc mặt lạnh xuống ngay lập tức, trừng anh: “Anh cảm thấy chơi vậy rất vui sao?”

Triệu Mịch Thanh còn chưa kịp phản ứng, bầu không khí đã bị tiếng bật cười ở bên cạnh phá vỡ.

Cố Thời không thèm che giấu sự vui vẻ, buồn cười nhìn cô: “Cô Lương, nãy giờ cô nhẫn nhịn cũng rất khó chịu đúng không?”

Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh đến như thế.

Mặt Lương Hạnh đen lại, cười khẩy: “Anh Cố nhẫn nhịn không khó chịu à? Không đi làm Ảnh đế đúng là quá đáng tiếc.”

Bây giờ cô cũng đã nhìn ra, người này chính là một tên ăn chơi đàng điếm, không phải con ông cháu cha thì là một tên lưu manh.

“Cô cảm thấy tôi đang chơi em, tôi lại cảm thấy em đang có tật giật mình.” Triệu Mịch Thanh bình thản nhìn cô, cười đầy thâm ý: “Chắc cũng chỉ có người chột dạ mới thích suy nghĩ bậy bạ thế thôi.”

“...”

Lương Hạnh nghẹn họng, há miệng thở phì phò, đột nhiên không dám tiếp tục cãi nhau nữa, nếu không một lát nữa chắc chắn lại kéo chủ đề đến đứa bé trong bụng cô nữa.

Anh nói không sai, trong số những nguyên nhân làm cô tức giận, chột dạ cũng chiếm một phần lớn.

Cô quả nhiên không biết cách nói dối mà.

Cảm nhận được khí thế của cô đã yếu đi, sắc mặt của người đàn ông không có chút thay dổi nào, xoay người đi về phía xe của mình.

Cố Thời nghiền ngẫm cong môi, nhắc nhở cô: “Cô Lương, đi thôi.”

Lương Hạnh cắn môi, trừng mắt nhìn hai người kia, một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi bế Xuyến Chi qua đó ngồi vào xe.

Trong công ty con của Long Đằng, Lương Hạnh hoàn toàn không thèm che giấu tâm trạng tức giận của mình, hoàn toàn biểu hiện trên gương mặt.

Dù sao chỗ này cũng không có ai quen biết cô, người Doanh Tín cũng không có ở đây.

Cô chỉ nhìn người không nhìn việc, bây giờ cô bị Triệu Mịch Thanh chọc cho một bụng tức giận.

“Anh Thanh, anh về rồi.

Phó Tuyết Thảo thấy người đàn ông kia, mặt mày vui vẻ bước đến, đợi đến khi nhìn thấy bên cạnh còn có Lương Hạnh, nụ cười lập tức cứng đờ: “Cô Lương, sao cũng ở đây?”

Cố Thời liếc mắt sang cong môi: “Tôi vô hình rồi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui