Lương Hạnh ngồi xuống phía đối diện, cả người thẳng tắp, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
Mộc Điệp dựa người về sau, anh ta lộ ra vẻ thoải mái thả lỏng hơn nhiều so với Lương Hạnh.
Thậm chí không hề kiêng dề gì mà mỉm cười dò xét cô, ánh mắt không buồn chớp một cái.
“Anh muốn gì cứ nói thẳng đi.” Cuối cùng Lương Hạnh lên tiếng trước: “Anh dựa vào áp lực của Thượng Điền, từ chối cho Long Đằng và Doanh Tín hợp tác.
Tôi cho là anh đang trốn tránh quá khứ đấy.”
Cô đang phỏng đoán ý đồ của Mộc Điệp, cho nên ánh mắt từ đầu đến cuối đều cảnh giác.
Mộc Điệp phát hiện ra, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, lại ngước mắt đối mặt với cô: “Nếu như tôi nói hôm nay tôi tìm cô không vì cái gì khác, chỉ vì muốn gặp mặt cô thôi?”
Anh ta tùy ý nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ trêu chọc.
Lương Hạnh lập tức thấy lạnh cả người, mười ngón tay cuộn chặt thành đấm: “Anh còn muốn thế nào?”
Trái tim Mộc Điệp trong chớp mắt này lạnh đến cực điểm.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tạo thành chút tổn thương là không có bất kỳ cách nào đền bù hay chữa trị.
“Cô yên tâm, tôi đã không còn nửa điểm hứng thú với nhà họ Lương các người.” Lúc này đây, cuối cùng anh ta cũng khôi phục một chút nghiêm túc, thu lại toàn bộ vẻ trêu tức vào bên trong.
Ngừng một chút, anh ta né tránh ánh mắt Lương Hạnh, tự đắm chìm vào cảm xúc thuộc về mình, hơi thở trở nên đê mê và quạnh quẽ, chậm rãi nói: “Thật ra một năm trước, tôi cũng vô ý tổn thương con của cô, sở dĩ làm như vậy là vì…”
“Vì có thể nắm được đằng chuôi uy hiếp Triệu Mịch Thanh, để anh ấy bỏ tố cáo anh, anh mới có thể tiếp tục ung dung bên ngoài vòng pháp luật.” Lương Ngọc chớp mắt, một câu nói toạc ra.
Lời nói bị cắt ngang, Mộc Điệp sững sờ một chút, yên lặng chờ cô nói xong, sau đó mới nặng nề “ừ” một tiếng.
Lương Hạnh thấy thế, nhếch miệng cười mỉa mai: “Anh cho rằng mẹ mình chết có liên quan đến ba tôi, cho nên một lòng báo thù tôi và con, từ lúc bắt đầu anh đã ôm ý đồ xấu mà tiếp cận rồi, biết tôi mang thai mà vẫn thiết kế hãm hại bọn họ, bây giờ anh lại nói với tôi là vô ý tổn thương?”
“Đó không giống.” Hô hấp của anh ta chậm rãi tăng lên, con ngươi run rẩy.
Về phần không giống chỗ nào, lời nói đến yết hầu lại bị đè xuống dưới.
Lương Hạnh nghe không vô, chợt đứng lên, nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đồng thời ánh mắt lạnh lẽo kiên quyết nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.
“Tôi thừa nhận đã từng thật lòng đối xử với anh, thậm chí một thời gian dài tôi không tin những chuyện kia đều do anh gây nên, chuyện phân tranh đời trước tôi không có quyền hỏi đến, nhưng tôi đối với anh đều không thẹn với lương tâm mình.” Cô nói xong, hàm răng không tự chủ xiết chặt, bởi vì hô hấp tăng lên, tiết tấu cơ thể cũng có thay đổi lớn.
Bước chân mở ra, trước khi đi qua người đàn ông kia, cô chậm rãi dừng lại, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng độc ác mà tuôn ra: “Nếu như anh còn cảm thấy nhà họ Lương chúng tôi nợ anh, một lòng muốn lấy lại, vậy thì lấy mạng của Lương Hạnh tôi này, chỉ cần anh có một tia suy nghĩ động vào những người khác, tôi sẽ dùng mạng chống với anh.”
Nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ xa dần, người đàn ông ngồi tựa trên ghế đột nhiên cụp mắt, sau đó cười khẽ, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng đáng sợ.
Vừa rồi lời của cô, mỗi chữ nói ra như in sâu vào tận đáy lòng của anh.
Giống như bùa chú, hoàn toàn phủ bụi những kỷ niệm tốt đẹp trước đó, xóa đi một Mộc Điệp hiền lành lại cơ trí.
…
Lương Hạnh đi ra khỏi quán cà phê, cơn gió lạnh trên đường lập tức ùa vào cơ thể cô, đồng thời cũng thổi tan những phẫn uất vừa mới tích tụ trong lòng cô.
Thở ra một hơi, cô đứng ở ven đường vẫy xe, nhưng có một chiếc xe con màu đen bất ngờ nháy đèn về phía cô ở bãi đậu xe bên cạnh.
Cô khịt mũi một cái, thấy rõ người đàn ông bước xuống từ ghế lái, một tay đang để ở cửa xe, cười tươi với mình.
Lương Hạnh chớp mắt, gẩy sợi tóc bay loạn ra sau, đến gần người đàn ông: “Sao anh còn chưa đi?”
Trương Quyền hất cằm với cô, không chút che giấu trả lời: “Tôi đang chờ cô, đưa cô về.”
Lương Hạnh không từ chối, chỉ là cũng ít nhiều nhìn ra tâm tư của người đàn ông này, thế là thuận thế kéo cửa sau ra, xoay người ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Trương Quyền ngồi vào trong xe, lúc này mới phát hiện cô gái kia cố ý không ngồi cạnh mình, tự cười xấu hổ đáp lại một câu: “Đừng khách sáo”, sau đó khởi động xe.
Quan sát gương mặt của Lương Hạnh thông qua kính chiếu hậu, cứ cảm thấy tâm trạng của cô không bình thường, cũng không có liên lụy đến cái khác, nên nuốt lại những nấn ná kia vào trong lòng.
Ánh mắt Lương Hạnh nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh buồn bực của người đàn ông.
Suy nghĩ bị cắt ngang, liền vô thức nhìn thoáng qua bóng lưng của anh.
“Tổng giám đốc Lương có thích nghe chuyện cười không?” Người đàn ông hắng giọng một cái, không đợi câu trả lời của cô, liền bắt đầu nói chuyện cười.
Lương Hạnh lạnh lùng nghe anh nói xong, xuyên qua kính chiếu hậu đối mặt với cặp mắt tràn đầy ân cần và mong đợi của người đàn ông, anh ta lại hắng giọng hỏi lại: “Thế nào?”
“À, cũng được.” Lương Hạnh ngoài cười nhưng trong thì không, thầm nghĩ dường như mình đánh giá cao EQ của người đàn ông này rồi.
Có điều dáng vẻ bây giờ ngược lại phù hợp với vẻ bề ngoài của anh ta.
“Phó tổng Trương, sợ là chưa có bạn gái nhỉ?” Lương Hạnh quay đầu về phía cửa sổ, khóe môi có hơi mím.
Mặc dù truyện cười của Trương Quyền rất nhạt nhưng cuối cùng vẫn phân tán được tâm tư của cô, vẻ u ám trong đáy mắt lập tức tán đi không ít.
“Ừ, chưa có.” Trương Quyền kiên định trả lời, nhưng tự vì mình mà cãi lại: “Mắt nhìn của tôi tương đối cao, cơ thể và định hướng không có vấn đề gì.”
Lương Hạnh không có đáp lại, dường như đang suy nghĩ điều gì, người đàn ông này phát hiện ra, liền mở nhạc trên xe: “Nghe nhạc nhé?”
Bên trong xe chậm rãi phát một bản tình cả tiếng Quảng, tiếng hát tang thương của ca sĩ già làm Lương Hạnh có chút say mê, cô nhướng mày một chút, đang muốn nói gì đó, câu chuyện lại bị âm thanh ma quỷ cắt ngang.
Trương Quyền đang ngâm nga theo, dường như hoàn toàn say mê trong thế giới của mình, không buồn để ý tới cảm nhận của người khác.
Lương Hạnh có chút nghe không vô, âm thầm mở cửa sổ xe, mặc cho gió lạnh ùa vào.
Anh ta còn không tự biết, vừa hát vừa nhân lúc điệp khúc hỏi Lương Hạnh: “Tôi hát thế nào?”
Lúc này ngay cả nụ cười, Lương Hạnh cũng không kéo ra được.
“Anh làm thế nào mà ngồi lên vị trí phó giám đốc của Chí Hằng vậy?” Lúc trước vừa gặp mặt, cô tự cho là người có thể ngồi vào vị trí này như Trương Quyền, ít nhiêu cũng mưu lược và thủ đoạn hơn người.
Nhưng cô khó mà tưởng tượng nổi, cổ tay của người đàn ông này có thể mạnh cỡ nào.
Hoặc là bản lĩnh của anh ta thâm hậu như Mộc Điệp.
Hình như Trương Quyền không phát giác ra Lương Hạnh có nhiều suy đoán như vậy, nghe xong chỉ giật giật khóe miệng: “Hoàng Tổng là cậu của tôi.”
Anh ta rất thẳng thắn, thẳng thắn đến độ làm cho Lương Hạnh giật mình.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, anh không cần nói với tôi những lời này.” Cơ thể Lương Hạnh lùi lại dựa vào thành ghế, lại không thể khống chế mà rời ánh mắt đi.
Chưa từng nghe nói Hoàng Tổng ở Trang Sức Chí Hằng có một đứa cháu trai đương chức ở công ty, thân phận này của anh ta hẳn là cố ý bị giấu đi, nhưng người đàn ông này lại cứ thừa nhận trước mặt cô như vậy, làm cho Lương Hạnh nhất thời có chút không đoán được.
“Không sao.” Anh ta mím môi cười: “Từ đầu tôi cũng không có ý định giấu cô.”
Lương Hạnh nghe vậy, không nói thêm lời nào nữa.
Sau đó xe dừng ở cửa khách sạn, Lương Hạnh mở cửa xe, nói cảm ơn với người đàn ông ngồi ở ghế lái rồi rời đi.
Bước chân của cô kiên định, không hề dừng lại.
Người đàn ông đưa mắt nhìn cô rời đi, nụ cười yếu ớt trên gương mặt từ từ trầm xuống, một tay khoác lên tay lái, ngón tay vô thức gõ, qua hồi lâu, anh mới thu hồi tầm mắt, đạp chân ga rời đi.