Triền Miên Sau Ly Hôn


Cung Kì không phải người dễ đối phó gì, tính cách cô ta kiêu ngạo.

Yêu cầu đối với công việc của cô ta rất hà khắc, vì cô ta thường cho năng lực làm việc của mình làm tiêu chuẩn, áp đặt lên tiêu chuẩn làm việc của người khác.
Trong hệ thống công ty cạnh tranh khốc liệt như MK, kẻ bị coi thường nhất là kẻ nhàn rỗi.

Cứ tới Doanh Tín, đám người rảnh rỗi kia lại lần lượt vội vàng tới nịnh nọt cô ta, kết quả có thể nhìn thấy được.
Trong văn phòng của bộ phận tiếp thị, Cung Kì đi giày cao gót bước dồn dập tạo ra tiếng lộp cộp trên nền đất.

Cuối cùng tới trước bàn làm việc của Đường Yến, đặt bản báo cáo đã được sửa năm lần lên bàn làm việc của cô ta: “Đây là thứ cô đưa cho tôi?”
Đường Yến bị hành động của cô ta dọa tới nỗi cả người co rúm, run rẩy đứng lên, cầm bản báo cáo lật xem vài trang.

Xác nhận là báo cáo tối trước mình gửi lên thì vội vã gật đầu: “Phó tổng giám Cung, vẫn còn vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì ư?” Cung Kì khoanh tay trước ngực, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tôi bảo cô phân tích số liệu cụ thể và so sánh đối chiếu cho tôi.

Cô lại đưa cho tôi thêm hai con số không liên quan, là đã phân tích chưa?”
“Nhưng mà…” Đường Yến nuốt nước bọt, mặt toàn mồ hôi lạnh.

Cô ta bị Cung Kì dọa tới nỗi không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra ai ai cũng đang cúi đầu, không một ai dám hé răng nửa lời.
Đâu chỉ không dám nói, một đồng nghiệp đang lén ăn sáng một bên cũng đang bị nghẹn một miệng bánh bao, suýt chút nữa thở không ra hơi.
“Nhưng trong báo cáo đã làm lúc trước, không có các mục phân tích mà chị yêu cầu.” Đường Yến cắn răng, vô cùng ấm ức giải thích.
Nhưng Cung Kì không hề nể mặt, biểu cảm lạnh lùng: “Dù sao cô cũng đã giao báo cáo cho tôi, không phải nên nghe theo tôi sao? Viết lại lần nữa, sáng mai trước lúc vào làm tôi phải nhận được.

Nếu vẫn không xong, thì cô cứ đợi mà giải thích với sếp Quý về năng suất làm việc của mình đi.”
Cô ta thản nhiên liếc nhìn, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Không có công ty nào muốn nuôi kẻ lười nhác.

Giờ doanh nghiệp coi trọng năng lực, máy người từng trải nhưng đã trải hơn sếp Quý chưa?”
Nói xong cô ta thu lại ánh nhìn lạnh lùng, cất bước rời đi.

Vừa đi tới cửa phòng làm việc thì đụng phải Tiểu Trương đang đi tới.
Anh ta phản ứng kịp thời, nhanh chóng đứng sang một bên, Cung Kì thờ ơ nhìn anh ta: “Nói với tổng giám Lương, mẫu phản hồi của cô ta vẫn chưa tới tay tôi.”
Tiểu Trương sờ sờ mũi, vội vàng đáp lại: “Vừa mới chuyển rồi ạ, chị kiểm tra hòm thư xem ạ.”
Cung Kì nghe vậy thu hồi ánh nhìn, đi tiếp ra phía ngoài rồi nói: “Ok.”
Cho đến khi bóng dáng kiêu ngạo lạnh lùng của cô ta đi khỏi tầm mắt mọi người, phòng làm việc mới yên ắng trở lại.

Mọi người dường như đều ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Đường Yến.
Đường Yến cũng phải mắt một lúc lâu mới ngồi xuống được, thở dài thườn thượt.

Sau đó âm thầm mắng một câu: “Phận làm công mà cứ làm như làm chủ không bằng.”
Lúc này nhân viên nữ bị nghẹn bánh bao đang uống nước ừng ực, vuốt vuốt ngực cảm thán một câu: *Dọa chết tôi rồi, vẫn may tôi không nịnh bợ chị ta, đúng là một người phụ nữ độc địa.”
Sau khi cô ta nói xong, trong phòng làm việc lại truyền tới tiếng xì xào, mọi người trầm ngâm nhìn nhau, có người phiền não cũng có kẻ cảm thấy may mắn.
Sáng hôm sau, Lương Hạnh vừa tới phòng làm việc không lâu thì Tống Ba lại tất tả chạy tới.

“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tổng giám, phó tổng giám gọi chị tới phòng làm việc lớn ạ.”
Lương Hạnh hơi nhíu mày, một lúc sau mới đứng dậy.
Vừa tới cửa phòng làm việc bộ phận tiếp thị, chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Cung Kì phía trong: “Phỉ báng lãnh đạo cấp cao sau lưng, mặc dù tôi đến chưa lâu, nhưng cũng biết đây là điều cắm ky.

Tôi sẽ báo cáo lại chuyện này với tổng giám Lương và sếp Quý, đề nghị sa thải các nhân viên liên quan, mấy người có ý kiến gì không?”
Lương Hạnh vừa nghe vừa đi vào, nhìn thấy Cung Kì cầm bút ghi âm màu đen trong tay.

Cô ta đang nhìn chằm chằm vào đám người bao gồm cả Đường Yến.
“Nói gì về lãnh đạo?” Lương Hạnh mím môi, đi đến đứng song song với vị trí của Cung Kì.
Cung Kì không hề có chút do dự, không nói thêm gì mở bút ghi âm ra.
Sau khi phát một đoạn âm thanh ồn ào thì tới giọng điệu bắt bình tức giận của Đường Yến: “Gì mà từ công ty MK, tôi nghĩ cái tính kia của chị ta 80% là bị công ty sa thải.

sếp Quý nhà chúng ta đúng là mắt trí mới xem là quý giá, còn nhặt về.

Còn cung kính như với Bồ tát, tôi khinh.”
Cô ta nói xong, trong bút ghi âm lại truyền tới âm thanh xôn xao.

Tiếp đến là một giọng nói khác mang ý tứ trêu chọc vang lên: “Cô ta xinh đẹp thế kia, lại biết nịnh bợ, cô không nghe cô ta nói sao? So kinh nghiệm chúng ta không so được với sếp Quý.

Lời nào cũng có thể khiến cô ta tâng bốc được, cũng không biết được có dùng cách đặc biệt nào để vào được hay không.”
“Ý là cô ta với sếp Quý?” Có âm thanh như tiếng chậc lưỡi đắc ý truyền tới, rồi thêm hai giọng cười haha: “Tôi thấy chị Miêu nói có lý.

Cô xem người phụ nữ kia, ngày ngày ăn mặc trạng trọng nhưng vẫn rất quyến rũ.

Nói không chừng trời sinh là hồ ly tinh, mấy cái học lực hay kinh nghiệm làm việc kia không khéo cũng là giả hết.”
Một lúc sau, đám người càng nói càng hăng hái, càng nói càng thái quá.
Theo diễn biến trong bút ghi âm, ba người đứng trong đám người đều lẳng lặng cúi đầu, sắc mần dần dần tái mét.
Lương Hạnh cong môi cười, chế giễu: “Chất lượng bút ghi âm của cô đúng là không tôi, âm thanh rõ ràng không chệch một phân nào.”
Cung Ki thấy cô vẫn còn tâm tư trêu chọc, trong lòng không khỏi xoay chuyền.

Chưa kịp mở lời thì lại thấy biểu cảm của cô đột nhiên lạnh lùng trở lại.

Cô cầm lấy bút ghi âm, nắm chắc trong tay.
*Trí tưởng tượng của các người đúng là khiến tôi phải khâm phục.

Tình cảm của sếp Quý và vợ rất tốt đẹp.

Các người độc mồm độc miệng thế này có phải là vì chưa từng biết đến bốn chữ “lời nói đáng sợ” không?”
Cung Kì vẫn đang nhớ lại nội dung trong bút ghi âm ban nấy, trong lòng cảm thấy thật nực cười: “Nói đến quyến rũ, thế thì tôi cũng nên quyền rũ tổng giám Lương phải không? Dù sao cũng là cô ấy tiến cử tôi với sếp Quý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui