Triền Miên Sau Ly Hôn


Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng Lương Hạnh, khẽ hỏi: “Đây là vị phó tổng giám mà em nói sao?”
Anh vừa hỏi vừa nhìn Cung Kì, thấy cô ta thản nhiên vặn vẹo vòng eo thon thả, tiện tay nắm lấy cái đuôi bằng lông tơ phía sau, cắn cắn môi quyến rũ: “Sao thế, không giống à?”
Lương Hạnh gần như sụp đổ, bước mắy nước tới, tiện tay lau sạch bộ ria mèo cô ta vẽ trên mặt, rồi lại nhìn chằm chằm vào bộ dạng trang điểm yêu mèo diêm dúa lòe loẹt của cô ta, trợn tròn hai mắt: “Cô thật biết ăn chơi… đây là đang làm gì thế?”
Động tác thô lỗ của cô dường như làm cho nàng lolita bên cạnh giật mình.

Nhìn thấy cô gái bên cạnh cũng mặc một bộ mèo trắng nhẹ nanh ra, hướng những chiếc móng tay nhọn về phía Lương Hạnh: “Không được bắt nạt mẹ tôi.”
“Mẹ ư?” Lương Hạnh chuyển ánh nhìn xuống dưới, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ núp sau lưng Cung Kì lại càng thêm kinh ngạc: “Cháu máy tuổi rồi?”
“Sáu tuổi.” Cung Kì cởi đôi găng tay bằng lông ra đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh.

Bé con nghe vậy cũng gật đầu phối hợp.
Lương Hạnh đỡ trán: “Anh trai cô có biết chuyện này không?”

“Không biết.” Cung Kì thẳng thắn.

Đôi mắt mèo xinh đẹp nhìn cô chớp chớp hai cái: “Không thì tôi gọi cô tới làm gì?”
Cô ta vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cái cổ mỏi nhừ.
Lương Hạnh ổn định lại tâm trạng, nhìn rõ trên mặt cô ta có vài vết đen mờ mờ bị lớp trang điểm che bớt nên không còn rõ nét.
“Vậy cô và…” Cô dừng lại, hít một hơi thật dài: “Và con gái cô trang điểm thế này để làm gì? Còn tới mức phải tới đồn cảnh sát?”
Nhắc đến đây, Cung Kì mới tức giận, mặt cô ta đanh lại, lại xoa xoa gò má không còn cảm giác: “Hôm nay là Halloween, mấy người đều không đón Halloween sao?”
Cô ta vừa xoa má thì đau tới nỗi phải rít lên, lửa giận trong lòng lại dâng trào.
…” Lương Hạnh nghe vậy, khit khit mũi, thành thật nói: “Cái lễ này theo tình hình thông thường thì không vui chơi hay đón mừng gì lắm.”
Cung Kì nghe vậy, không nhịn được vỗ vỗ xuống mặt bàn bên cạnh khiến ly trà không bên cạnh rung lắc dữ dội: “Thủ tục nhận nuôi tôi không dễ gì mới hoàn thành, hôm nay muốn dẫn con bé ra ngoài vui chơi một chút.

Bọn tôi trang điểm mắt tới hai tiếng đồng hồ, vừa ra khỏi cửa chưa tới ngõ đã bị một tên say xỉn không biết trời đất tấn công.”
Cô ta nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy nắm đắm ban nãy vẫn chưa đủ hả dạ, bèn chỉ về phía phòng thẩm vấn sau lưng mắng: “Nếu không phải hiện tại là xã hội pháp trị, tôi nhất định sẽ tự dạy hắn làm người.”
Giọng điệu cô ta kiêu ngạo, vừa khéo lại đang mang một bộ dạng bắt mắt, nên thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh trong đồn cảnh sát.

Lương Hạnh ngây người, vội vàng kéo cánh tay đang đưa ra của cô ta lại, sau đó thở phào: “Thì ra đứa trẻ là cô nhận nuôi?”
“Đúng, không thì cô nghĩ sao?” Cung Kì xoa xoa đầu đứa nhỏ, rồi lại vỗ vỗ vai Lương Hạnh: “Bé mèo, gọi cô nhé.”
Con bé rụt rè kéo kéo cái đuôi mèo của Cung Kì, một lúc sau mới gọi một tiếng: “Cô…”
Lương Hạnh phì cười, cúi xuống xoa xoa đầu con bé, rồi nói đùa với Cung Kì: “Giờ cô về nước rồi, một số chuyện nên thích nghỉ với văn hóa ở đây.


Cô trang điểm thế này ra ngoài không khiến người ta chú ý mới lạ.”
Cô nói xong, ánh mặt tập trung hoàn toàn vào gương mặt nhỏ xinh của cô bé trước mặt.

Cô không để ý một cánh cửa khác của phòng thẩm vấn đang được mở ra.
Triệu Mịch Thanh đã chào hỏi, lúc này đang đợi ở cửa.

Cửa vừa mở ra thì thấy một cái đầu vừa bằm tím vừa sưng tím ló ra.
Cố Thời nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, đôi mắt bầm tím trợn tròn, lúc mở miệng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt: “Chưa nói với ông già nhà tôi đâu chứ?”
Anh ta cười hờ hững, toàn thân bị cuốn theo cảm giác đau nhức.

Nói xong anh ta vỗ võ vai Triệu Mịch Thanh rồi rời đi.
Bé mèo nhìn thấy Cố Thời đi ra từ bên trong, liền nắm lấy cái đuôi của Cung Kì, trốn ra sau lưng cô.
Cung Kì nhận ra, cô ta ngước mắt nhìn qua, lập tức siết chặt nắm đắm.


Tiếng răng rắc nghe rõ mồn một, cô ta tức giận mắng một tiếng “cặn bã” rồi bước chân đi qua.
Nhìn thấy Cung Kì hung hăng lại gần, mắt trái Cố Thời vẫn còn hơi rát.

Anh ta vô thức kéo áo Triệu Mịch Thanh chặn trước mặt mình, cũng tức tối mắng một câu: “Đồ điên.”
*Tôi không đánh phụ nữ đâu nhé.” Cố Thời lùi lại, ép người vào cánh cửa sau lưng.
“Không đánh phụ nữ?” Đôi mắt đung đưa của Cung Kì chớp hai cái, sau đó kéo ống tay áo của bé mèo bên cạnh, tay con bé chỗ tím chỗ đỏ lẫn lộn: “Không đánh phụ nữ, đánh trẻ con đúng không?”
Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh hai mắt nhìn nhau, ngầm hiểu sẽ không lên tiếng.
Có Thời vô cùng tủi thân, nước mắt tuôn rơi: “Nếu ban đêm cô thấy hai con mèo khổng lồ hình người trong ngõ nhỏ, cô có thể không bị dọa sao?”
“Hôm nay là Halloween.” Cung Kì tức giận đến mức xì khói trên đầu, không nhịn được lặp lại một lần nữa bằng tiếng Anh: “AllSaints’ Day.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận