“Thế Tề Uyên giờ ở Kinh Đô làm gì?” Lương Hạnh định thần, trong đầu đột nhiên nhớ đền cô gái thẳng tính, lúc trước bị chị lợi dụng liều lĩnh chạy tới trước cửa nhà cô mắng chửi.
Cô vẫn không biết quan hệ giữa Tề Uyên và Thượng Điền là thế nào.
Nếu biết rồi e rằng cũng không thể bình tĩnh như vậy được.
Cổ họng Triệu Mịch Thanh khô khốc, cuối cùng xe cũng rẽ vào khu chung cư.
Vừa từ từ giảm tốc độ xe lại trong khung cảnh mờ mịt, vừa thản nhiên đáp lại: “Không biết, có vài chuyện cô ấy phải tự hiểu rõ mới được.
Người khác không thể can thiệp vào.”
Lương Hạnh hiểu rõ ý trong lời anh nhưng không hỏi thêm.
Lúc xe gần dừng lại cô cũng tháo dây an toàn ra.
Sau khi xuống xe, cô chỉ vào hồ nhân tạo bên cạnh khu chung cư: “Anh muốn đi bộ chút không?”
Sau đó, hai người men theo con đường rải đá cuội bên hồ đi về phía trước.
Lương Hạnh dựa vào vai Triệu Mịch Thanh, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.
Cô bỗng dưng thở dài: “Mịch Thanh, so ra chúng ta vẫn còn may mắn.”
“Ừ, vì thế giới còn ông chồng nào ưu tú như anh chứ.” Anh cong môi, hiếm khi tự nhận như vậy.
Nhưng anh nói đúng.
So ra, chẳng hạn như Tề Uyên, hay Tống Nhiễm, Châu La La, Lương Hạnh cảm thấy trong số những người cô quen biết, Mịch Thanh là người chồng giỏi giang nhất.
Nhưng nhắc tới Tống Nhiễm…
Sau khi xuống máy bay, lúc cô ta đang chuẩn bị lên xe bảo mẫu trong nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe bên cạnh, ngẩng đầu thì nhận ra là xe của Thượng Điền.
Cô ta không hề chần chừ, vẫy tay với người tài xế: “Anh về trước đi.”
Sau đó xoay người đi về phía sau hai bước, kéo cửa một chiếc xe ra ngồi vào trong.
Vừa ngồi xuống, người đàn ông không hề quan tâm cũng không chào hỏi, mang theo cảm xúc bắt mãn, thờ ơ hỏi một câu: “Cô đi Nam Thành rồi?”
Tống Nhiễm dường như hơi mệt mỏi, sau khi thắt dây an toàn liền nhắm mắt lại, nghe anh ta hỏi vậy cũng “ừm” một tiếng không cảm xúc: “Lịch trình của tôi xem ra anh rất rõ.”
*Đi làm gì?” Thượng Điền lái xe, tránh sự mỉa mai trong lời nói của cô ta.
Tống Nhiễm mím môi, không đáp lại nữa.
Đầu óc cô ta rất phức tạp, chỉ quẫn quanh ba giọng nói.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cô ta nghe từ miệng ba người khác nhau cùng một câu: “Thượng Điền không đáng.”
Một người là Mộc Điệp, người thứ hai là Lương Hạnh, người còn lại là Triệu Mịch Thanh.
Cô ta mím môi, tự cười chính mình.
Hôm nay, Lương Hạnh đi làm về nhà, đặt một túi đầy trái cây tươi xuống bàn trà: “Mẹ, mẹ nói muốn ăn sầu riêng nên con mua cho mẹ này.”
Mẹ Lương ngồi trên sô pha, chăm chú xem tỉ vi, nghe thấy vậy vẻ mặt mờ mịt, chỉ “ừ” một tiếng không cảm xúc.
Lương Hạnh lờ mờ nhận ra không khí trong nhà không đúng lắm.
Cô nhìn trái nhìn phải, sàn nhà sạch sẽ, đồ chơi cũng được dọn dẹp sang một góc.
Ba không cùng xem tỉ vi trong phòng khách, An Ngôn cũng không thấy đâu.
Đã rất lâu trong nhà không yên tĩnh thế này.
“An Ngôn ngủ rồi ạ? Con đi xem thằng bé…” Lương Hạnh đặt túi lên sô pha, đứng dậy toan đi tới phòng con trai: “Lát nữa con còn chút việc ở công ty, phải ra ngoài một chuyến.”
Cô vừa bước chân đi thì đã bị tiếng mắng mạnh mẽ sau lưng ngăn lại.
“Lương Hạnh, con đứng lại cho mẹ.” Mẹ Lương đập tay xuống bàn trà, ánh mắt run run.
Người cô hơi đơ ra, Lương Hạnh quay người lại, nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của mẹ.
Lúc này ti vi đang chiếu một chương trình tạp kỹ gì đó không rõ, MC và khán giả đều cười trầm bồng vang lên trong phòng khách, thắm vào lòng người.
“Sao vậy mẹ?” Môi Lương Hạnh giật giật miệng một cách cứng nhắc.
Mẹ Lương vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn lên màn hình tỉ vi, cũng không hề chú ý tới Lương Hạnh.
Giọng bà đanh lại, nhịn cơn đau trong họng: “Thời gian này con hết tăng ca lại đi công tác, rốt cuộc là đi đâu?”
“Công ty có một dự án mới, con vẫn luôn phải theo sát, nên là…” Lương Hạnh nói trong vô thức.
Đây là trạng thái thường ngày của cô, đoán rằng sẽ không có vấn đề gì với lý do này.
Nhưng lần này mẹ Lương không nghe lọt tai, nhìn cô rồi lại đập xuống bàn, thuận tay đập thứ trong tay xuống.
Bà giận dữ đến nỗi giọng nói như đang gầm lên: “Con còn nói dối.”
Lương Hạnh nhìn xuống, nhìn thấy đống ảnh thân mật bày ra trên bàn, đột nhiên im bặt.
“Hôm nay mẹ gọi cho trợ lý của con, cậu ta bảo mấy hôm nay con tan làm đúng giờ.
Bây giờ con lại vì một người đàn ông mà cả mẹ cũng lừa sao?”
Người phụ nữ ngoài ngũ tuần vừa nói vừa thở gấp vì nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng.
Lương Hạnh cuộn hai tay lại bên hông, nhìn thấy mẹ mắt kiểm soát như vậy, nhất thời khó lòng đối mặt.
“Mẹ…” Cô đứng ở đó, cảm thầy chân nặng như chì.
Cô bối rối lí nhí, rồi lại kêu lên: “Mẹ, mẹ luôn hiểu con nhất, chắc chắn mẹ hiểu rõ con không có ý như vậy đúng không?”