“Thế thì đã sao?” Dù đã cố nhịn nhưng mẹ Lương vẫn rơi nước mắt.
Bà vội vàng quay sang một bên gạt nước mắt trên mặt, đáp lại bằng giọng mũi nặng nề.
“Nếu mẹ cậu ta không đồng ý, con định cứ sống hết đời này với Triệu Mịch Thanh như thế à? Dựa vào tính tình của người phụ nữ kia, nếu bà ta biết được sẽ dùng cách như thế nào để đối phó với con.
Khổ như vậy con chịu chưa đủ sao?”
Mẹ Lương một mặt xót cho con gái mình, mặt khác tức giận vì con cứng đầu, trái tim bà như bị bóp chặt, vô cùng đau lòng.
“Con không sợ đâu mẹ.” Lương Hạnh cắn môi, giọng điệu lạnh lùng, kiên định: “Dù sao thì lựa chọn bắt đầu lại với anh ấy, con đã dự liệu cho tình huống xấu nhất rồi.”
Cô dừng lại, cụp mắt xuống, hai bàn tay vốn cuộn thành nắm lại càng siết chặt hơn: “Hơn nữa thái độ của mẹ anh ấy với con đã tốt hơn trước nhiều rồi ạ.”
“Làm sao có thể…” Mẹ Lương không tin, vô thức nói phản bác lại lời cô.
Bà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mặt kiên định và dứt khoát của con gái, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Bà đưa một ngón tay ra, không khống chế được chỉ chỉ vào không khí: “Hạnh, con nói thật với mẹ đi, An Khê bị nhà họ Triệu đưa đi là con cố ý phải không?”
Vừa hỏi bà vừa nhớ lại những chỉ tiết lúc trước.
Không đợi Lương Hạnh trả lời, trong lòng bà đã có đáp án.
Lương Hạnh cụp mắt xuống, không trả lời.
Cô để mặc cho nước mắt tuôn ra, một chốc sau mặt cô đã đầm đìa nước mắt.
Mẹ Lương trừng trừng nhìn cô, những hoài nghỉ và cảm xúc phẫn nộ trong lòng bị những giọt nước mắt ấm ức của Lương Hạnh ngăn lại.
Mắt bà run run, khóe miệng cứng nhắc cắt lời: “Đứa con ngốc nghếch của mẹ, sao mà con nỡ lòng…”
“Mẹ, con không nỡ.
Con thật lòng không nỡ.”
Lương Hạnh nghe giọng nói của mẹ đã dịu đi, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức.
Từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô đã đứng lên đảm nhiệm gánh vác cả gia đình.
Từ lúc đó cô đã giấu kín mọi tâm tư của một cô gái nhỏ vào đáy lòng.
Dù là đứng trước mẹ, người đã sinh thành nuôi dưỡng mình cô cũng chưa từng trẻ con như vậy.
Nhưng lúc này cô không nhịn được nữa.
Đối diện với vòng tay đẫm nước mắt đang giang ra với cô của mẹ, cô hồi tưởng lại biết bao chuyện đã xảy ra trong tuồi trẻ.
Cô nhào vào lòng mẹ như đứa trẻ khóc nức nở.
“Mẹ à, con rất buồn.
Mỗi lần nghĩ tới Khê con đều muốn chết đi cho xong.
Con không phải người mẹ tốt, con quá độc ác…” Cô vùi mặt vào ngực mẹ, chỉ một lúc sau phần áo đó của mẹ đã thắm đẫm nước mắt cô.
Ở trước mặt mẹ, cuối cùng cô cùng đã bỏ xuống được sự phòng bị và sự gai góc của mình.
Cô bộc bạch những nỗi lòng sâu kín nhất: “Nhưng con yêu Mịch Thanh mẹ ạ.
Trốn tránh một năm, con nghĩ mình có thể bước ra, nhưng sự thật chứng minh con càng ngày càng lún vào.
Năm đó con không phải là một người vợ tốt, hiện tại cũng không làm tốt vai trò của một người mẹ.”
Lời của Lương Hạnh như một nhát búa nặng nề gõ mạnh vào trái tim mẹ Lương.
Bà không thốt nên lời vì cổ họng nghẹn lại.
Vào lúc này, bà phải ra dáng một người mẹ có đủ tư cách và sự kiên cường để bảo vệ con của mình.
Vậy nên bà chỉ im lặng, bàn tay thô ráp ân cần của bà xoa từ đỉnh đầu tới xuống lưng Lương Hạnh hết lần này tới lần khác.
Không biết đã qua bao lâu, con gái trong lòng đã bình ổn trở lại sau cơn suy sụp tột cùng.
Sau khi dừng được tiếng nắc nghẹn, Lương Hạnh bình tĩnh trỡ lại.
Cô rời khỏi vòng tay mẹ, quay người lấy giấy trên bàn trà.
Hai mắt cô đỏ ngầu, chỉ cảm thấy cay xè đi.
“Hạnh…” Mẹ Lương hoảng hốt nhìn bóng lưng che giấu của con gái, trái tim bà như bị bóp chặt.
Quyết định này mặc dù bà không cam lòng, nhưng trong lòng đã có đủ dũng khí: “Con đi làm việc con muốn làm đi, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Bà nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười bình thản và nhẹ nhõm.
Thực ra mẹ Lương vồn là người phụ nữ rất có phong thái.
Chỉ là sự mài mòn của tháng năm đã để lại những dấu ấn nặng nề trên cơ thể và tâm hồn bà.
Lương Hạnh mắt một lúc mới rút giấy ra, không biết là do khó tin hay lời mẹ nói khiến cô quá kinh ngạc.
Nhìn thấy ánh mắt mẹ Lương đã hoàn toàn bình tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ: “Về phần bà già kia, muốn cười nhạo cứ đề bà ta cười nhạo.
Chỉ cần con sống hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.”
Mẹ Lương nói lời thật lòng, bà hiểu rõ tình cảm sâu đậm của con gái dành cho Triệu Mịch Thanh.
Đến con còn có thể hi sinh thì tình yêu đó phải rất sâu nặng.
“Mẹ…” Cỗ họng Lương Hạnh đắng chát, không dám quay đầu nhìn mẹ.
Mẹ Lương rướn người xoa xoa đầu cô, động tác nhẹ nhàng ân cần: “Vẫn còn một chuyện, mẹ cũng không định giấu con.”
Bà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cho đến cuối cùng giọng nói vẫn run lên không kiểm soát được.