Triền Miên Sau Ly Hôn


Lương Hạnh đầy cửa phòng ra, ngồi bên bệ cửa số ngắn người, nghe thấy tiếng động của Ba Lương thì quay đầu lại.

Đôi mắt của ông không có tiêu cự, vất vả lắm mới nhìn rõ được, thấy người phụ nữ đứng ngược sáng trước cửa, ông nở một nụ cười nhạt rồi vẫy tay với cô, “Lương Hạnh, trở về rồi…
Lương Hạnh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến bên cạnh ba, dừng lại ở chỗ xa một mét, lúng ta lúng túng đáp lại: “Vâng, con đã về.


Trên bàn sách bên bệ cửa sổ có một chiếc đèn bàn, ánh đèn sáng choang chiếu vào mặt của ông lão, làm cho những khe rãnh tung hoành trên mặt ông lộ ra vẻ tang thương và già nua.

Ông lão định di chuyền xe lăn, nhưng bởi vì sức yếu, cố gắng bao nhiêu cũng không thành công, nên đành phải đẩy cái bàn sau lưng, cuối cùng xe lăn mới nhích lên được một chút, còn lỡ tay làm rớt cuốn sách từ trên bàn xuống theo.

Lương Hạnh siết chặt hai tay, đáy mắt lắp lóe ánh nước, nhưng cô vẫn có chịu đựng, không tiến lên giúp đỡ ông.

Cô yên lặng khiếp sợ, không biết từ khi nào ba đã biến thành dáng vẻ như bây giờ.


Nghĩ lại, đã lâu rồi cô không bước vào gian phòng này, cũng lâu rồi không ngồi đối diện với ba.

Cô không thể lấy công việc bận rộn làm cái cớ, từ tận đáy lòng, cô đang trốn tránh hình ảnh như vậy, không biết nguyên nhân là gì, giống như cô đang bị chỉ phối bởi nỗi sợ hãi xoay quanh một thứ gì đó.

Cố nén sương mù mờ mịt nơi đáy mắt, Lương Hạnh xoay người nhặt quyển sách rơi dưới đất lên, lật vài trang ra xem thì bất giác mỉm cười, “Ba còn đọc cuốn « Chế độ pháp luận » à.


Nói xong, cô vỗ lớp bụi trên sách, vuốt phẳng lại rồi mới đặt lên mặt bàn lại.

Ba Lương nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười trong sáng như một đứa trẻ không hiểu sự đời, “Những lúc tỉnh táo thì lật ra đọc, nhưng bây giờ mắt không còn tốt, không thấy rõ chữ nữa rồi.


Ông lão nói, đột nhiên có chút xấu hổ, vùi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt.

Ông đan hai bàn tay vào nhau, mười ngón tay cuộn lại một chỗ, giống như đang khẩn trương.

Lương Hạnh ngồi xuống bên góc giường, đưa tay ra, nắm chặt bàn tay ông, đột nhiên cảm thấy yết hầu vô cùng chua chát, “Ba…”
“Có phải ba lại làm sai chuyện gì không?” Đáy mắt Ba Lương hiện lên vẻ sợ hãi, cầm lấy tay Lương Hạnh, im lặng một lúc lâu mới hỗn hễn nói: “Hạnh, ba không muốn liên lụy đến con, sống như vậy, quá mệt mỏi.


“Ba nói gì vậy, ba.

” Lương Hạnh cúi đầu, nước mắt không kiềm chế được rơi vào chiếc áo khoác dài, “Ba không nên suy nghĩ bậy bạ, có con và mẹ ở đây, con nhất định sẽ không để ba chịu thiệt thòi.



Cô không biết nên nói gì, người phụ nữ luôn ăn nói khéo léo, tại giờ phút này mọi lời nói đều nhạt nhẽo và bắt lực.

Ba Lương nghe xong, lại từ từ nhếch khóe môi, ông ngẩng đầu nhìn ngày tháng trên lịch treo tường, ánh mắt tập trung tại nơi nào đó, “Lương Hạnh, ba còn có một việc muốn nhờ con, ngày giỗ của dì Mộc San vào ngày tết nguyên đán năm sau, ba mong con có thể dành thời gian đi thắp nhang thay ba, nếu như có thể thì mỗi năm về sau…”
Ông bỗng nhiên mắp máy môi, nói không nên lời, ông biết chuyện này khó tránh khỏi sẽ làm khó Lương Hạnh.

“Người Mộc Điệp muốn trả thù là ba, Mộc San chết cũng liên quan đến ba…” Yết hầu không lưu loát nghẹn chuyển động, Ba Lương rút bàn tay đang đan vào nhau ra, “Lương Hạnh, nếu con khó xử thì ba cũng có thể hiểu được.


“Con biết rồi, ba.

” Lương Hạnh nhìn thấu cảm xúc thận trọng trong mắt ba mình, điều này thật sự đã làm cô tổn thương, “Con sẽ đi, ba yên tâm.


Đối với những gút mắc trong quá khứ của Mộc San và ba mình, Lương Hạnh đã không còn hứng thú đi tìm hiểu ngọn ngành, cô biết không cần phải nhắc lại những người cũ chuyện xưa.

“Vấn đề này, vẫn đừng nên nói cho mẹ con biết.


” Ba Lương trịnh trọng nhíu mày, giống như đang khuyên bảo, lời nói vừa dứt, cửa phòng đã bị gõ “Cộc cộc”.

Mẹ Lương đẩy cửa đi vào, đứng ngược sáng nhìn sang, dáng vẻ hơi hoảng hốt.

Tiếp theo tiếng dép lê chạm vào sàn nhà vang lên, đến gần mới thấy rõ bà đang bê một chén canh, mùi hương nồng đậm phiêu tán ra.

Lương Hạnh tự giác ngồi xuống bên cạnh, nhường lại vị trí gần ba nhất.

mẹ Lương bê bát canh, vừa thổi vừa ngồi xuống cạnh Ba Lương, “Buổi tối ông không ăn bao nhiêu, uống chén canh đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận