Thời điểm cuối năm khi đưa công ty vào hoạt động chính thức là lúc Triệu Mịch Thanh bận rộn nhất.
Cứ vài ngày anh lại bay đến Kinh Đô, sau khi trở về lại bí mật thảo luận với anh Hoắc.
Hai người bọn họ thường xuyên ở lại phòng làm việc của nhà họ Hoắc hoặc là văn phòng công ty suốt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đi ra với vành mắt thâm quằng.
Châu La La lén lút chụp hình rồi gửi cho Lương Hạnh, sinh ra nghỉ vấn đối với mối quan hệ giữa hai người từ sâu trong nội tâm: “Nói ra chắc cậu không tin, đã một tuần rồi chồng mình không hề đụng vào mình…”
Lương Hạnh không quan tâm lắm, thấy tin nhắn này thì chỉ cười trừ như bình thường: “So với việc ngoại tình, chắc là cậu có thể chấp nhận việc chồng mình là gay hơn chứ nhỉ.
Ít nhất còn có thể lấy lý do giới tính không bình thường để chống đỡ không phải sao?”
Lúc Lương Hạnh nộp đơn từ chức, theo lẽ thường thì phải có một tháng chuyển giao công việc.
Khoảng thời gian này cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì Cung Kì làm việc rất nhanh, cô không cần phải bận tâm quá nhiều đến một chuyện cụ thể nào đó.
Cho nên lúc tan việc và thời gian cuối tuần cô mới có thể ở lại văn phòng mới lâu hơn để thu xếp một chút.
Phòng làm việc cũng hoàn toàn mới, ngoại trừ một số yêu cầu đặc biệt thì cũng không cần quá nhiều nơi cần sửa chữa.
Về cơ bản thì vào trước cuối tháng thì tất cả đã được sắp xếp thoả đáng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lương Hạnh vẫn chăm sóc hai cậu con trai như cũ.
Cô dặn dò bảo mẫu hai câu rồi đi thẳng đến công ty.
Hôm qua Triệu Mịch Thanh lại qua đêm ở nhà họ Hoắc.
Cô không nghĩ đi tới công ty lại gặp được hai người này.
Sắc mặt bọn họ tiều tuy nhưng tinh thần rất phần chắn, đang ở trong văn phòng thảo luận sôi nổi về một ván đề nào đó.
Khoảng thời gian này Lương Hạnh vẫn luôn nhớ đến thời điểm cô và Triệu Mịch Thanh vừa mới kết hôn, luôn cảm thấy tính cách của anh lạnh lùng, cho rằng hai người gặp nhau mỗi tuần một lần là do anh cố tình trốn tránh.
Mãi cho đến một tháng nay cô mới hiểu được sự thật không phải như vậy.
Cửa phòng làm việc hé ra một khe hở, Lương Hạnh vừa định đầy cửa đi vào hỏi bọn họ định ăn gì cho bữa sáng nay thì bị một giọng nói ở phía sau ngắt lời cô.
“Xin hỏi, anh Triệu Mịch Thanh ở chỗ này sao?”
Lương Hạnh quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên ăn mặc như nhân viên vận chuyển đứng ở cửa, đang khập khiễng nhìn ngó xung quanh, phía sau cậu ta có một lãng hoa rất lớn.
Lương Hạnh hơi nhíu mày, do dự đi tới: “Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì?”
“Đây là chuyển phát nhanh của anh ấy, vui lòng ký nhận một chút.” Thanh niên nhìn thấy Lương Hạnh đi tới thì lập tức lấy một cây viết từ trong ngực ra, cùng với phiếu xuất kho của đơn vị vận chuyển: “Mời chị ký vào đây.”
Nhìn chằm chằm vào tên người gửi ở trên phiếu, Lương Hạnh khẽ nhíu mày, ký tên mình vào: “Cảm ơn cậu.
Chờ thanh niên quay lại đi vào thang máy, Lương Hạnh mới đi ra ngoài quan sát lẵng hoa từ trên xuống dưới một lần.
Cô lầy một tắm thiệp đặt trên bông hoa bách hợp ra xem, suy nghĩ trong chốc lát.
“Tống… Viễn Thanh.” Cô nhỏ giọng thì thầm, sau đó nhắc chân đi vào.
Lúc quay đầu cô phát hiện Triệu Mịch Thanh và Hoắc Khải Nguyên, không biết hai người bọn họ nghe được động tĩnh từ khi nào, lúc này đang đứng song song ở hai bên cửa.
Tuy có hơi hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh trở lại, giơ tắm thẻ trong tay lên nói: “Từ kinh đô gửi tới, Tống Viễn Thanh là?”
Trong lòng Lương Hạnh có suy đoán nhưng không dám tin tưởng.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Khải Nguyên sau khi kinh ngạc đôi chút thì lên tiếng trước tiên: “Ông cụ của nhà họ Tống.”
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt của hai người đồng loạt nhìn về phía Triệu Mịch Thanh đang điềm tĩnh ở một bên, mang theo cảm xúc không rõ.
“Lúc nào thì anh liên quan đến ông cụ Tống rồi?” Lương Hạnh cũng mở to mắt, giờ khắc này cô gần như muốn nuốt chồng mình vào bụng: “Chẳng lẽ là Tống Nhiễm?”
Triệu Mịch Thanh đút hai tay vào túi áo, khẽ nhíu mày, anh cúi đầu cười quyến rũ: “Bí mật.”
Hoắc Khải Nguyên ở bên cạnh há hốc mồm nhìn một hồi, sau đó cầm lấy tắm thẻ từ trong tay của Lương Hạnh: “Vậy thì anh còn ý kiến gì với phương án mà tôi vừa đưa ra không?”