Song cô cũng rất lo lắng, dù sao Doanh Tín cũng là ông chủ cũ của cô, cô cũng không tiện lôi kéo một người khác đi cùng mình.
Tống Ba tập trung lắng nghe, lúc ngửa đầu uống rượu thì đột nhiên nhíu chặt mày nói: “Yên tâm đi chị Hạnh, em hiểu rồi.”
Cậu ta trì hoãn hơn nửa ngày, trong lòng thầm nghĩ thực ra rượu vang hai mươi năm cũng không ngon lắm.
Ăn cơm được một nửa, Bé Mèo ngậm một miếng bánh khoai, ngồi trên ghế sô pha ngủ say.
Bởi vì đã định uống rượu cho nên Cố Thời và Cung Kì cũng không lái xe tới.
Rượu quá ba tuần, một đám người uống say choáng váng đi ra cửa.
Cung Kì uống không nhiều lắm nhưng tửu lượng của cô vốn không tốt, trong những trường hợp xã giao bình thường sẽ không tuỳ tiện nâng ly.
Tuy nhiên bởi vì bây giờ đang ở nhà Lương Hạnh cho nên cô cũng không cố ky cái gì, trong thoáng chốc đã uống thêm hai ngụm.
Lúc ra cửa cô cũng được coi là bình thường, chỉ là đầu hơi choáng váng, bước chân vừa nhanh vừa ổn định.
Chờ những người khác ra đến nơi, cô cũng đã ra khỏi khu chung cư đón xe đi từ lâu rồi.
Sau khi lên xe cô báo địa chỉ xong, hơi nóng trong xe khiến rượu bốc lên rất nhanh.
Cô dựa vào cửa số xe mơ màng ngủ say, cũng cảm giác có vật gì đó đang cực kỳ ầm ï.
Bất an uốn éo người, cô thay đổi một tư thế thích hợp hơn để ngủ, trong lúc đó ngay cả mắt cũng không mở lầy một lần.
Lúc sắp về đến nhà, tài xế đang lái xe cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bèn quay đầu hét to: “Cô gì ơi, điện thoại của cô đã reo suốt dọc đường rồi!”
Thân thể Cung Ki run lên, cô mở to mắt, lập tức tỉnh táo hơn máy phần.
Cô móc điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy một dãy số vô cùng quen thuộc, trong lòng không khỏi nặng nề, cô nhắn nút tiếp nhận cuộc gọi “A lô” một tiếng.
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ lười biếng, nửa phần ủ rũ xen lẫn nửa phần trêu chọc: “Uống rượu xong ngay cả con gái cũng không cần sao?”
Cung Ki kinh hãi, giơ tay sờ soạng hai bên, thoáng cái đã ngồi thẳng người lại: “Anh đang ở đâu?”
Một tay Cố Thời gác lên cửa sổ, trên mặt nở nụ cười mờ nhạt, anh quay đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang mơ màng ngủ ở bên cạnh, lập tức báo một địa chỉ.
Cố Thời mua máy chỗ bắt động sản ở bên ngoài, căn gần nhất và nhà của Cung Kì cơ bản là ở hai hướng khác nhau.
Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông vừa tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh đập cửa.
Anh chậm rãi bước tới, lúc mở cửa thì có một luồng khí lạnh ùa vào mặt, còn có một người phụ nữ mặt mũi đỏ bừng.
Cung Ki bị hơi rượu bốc lên đầu nhưng vẫn một lòng nghĩ đến Bé Mèo, thấy cửa mở thì đẩy cánh tay của người đàn ông đang che trước mặt ra, lập tức cất bước đi vào: “Bé Mèo đâu?”
Trong tiềm thức cô đi đến phòng khách, kết quả nhìn thấy một đôi con ngươi màu xanh lục loé lên trong bóng tối.
Giật mình trong một giây, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy “meo” một tiếng.
Hai mắt người phụ nữ lập tức mở to, nhờ vào ánh đèn tường mờ tối trong phòng khách, cô nhìn thấy ở dưới sô pha có một con vật nhỏ có lông nhung đi ra, nó đang xông đến phía cô.
“A… mèo!” Chọt nghe một tiếng thét kinh hãi, Cố Thời còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì một khuôn mặt mang khí thế hung hăng nhào tới, thoáng cái đã nhảy lên người anh.
Người đàn ông vừa đi ra từ phòng tắm, vẫn còn mặc một chiếc áo choàng tắm, lúc này ngực áo bị kéo xuống, lộ ra da thịt nóng rực.
Sau khi lúng túng một hồi, người phụ nữ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bởi vì cô rất cao, tuy vóc dáng cân xứng nhưng cân nặng cũng được coi là một con số khả quan.
Hai tay cô giữ chặt cổ Cố Thời, tay anh lơ lửng giữa không trung máy cái, cuối cùng cũng không nhịn được ôm lấy bắp đùi cô, kết quả là phải kìm nén đến mức mặt đỏ bừng.
Máy lần mà Cung Kì vẫn không nhịn được, mắt thấy con mèo trắng Ba Tư quanh quần ở dưới chân, một cái chân còn rơi xuống đất của cô cố hết sức kiễng lên, sợ bị đụng vào.
“Anh có thể giải quyết được không?” Cung Kì không nhịn được nhảy mũi hai lần, nước bọt văng đầy khuôn mặt Cố Thời.