Từ góc độ của người đàn ông nhìn qua, Tống Nhiễm mặc một cái áo len bó sát màu trắng để lộ ra thân hình với những đường cong tinh tế.
Khí chất lạnh lùng lại tinh tế.
Từ trên xuống dưới dường như không thiếu chút nào.
Anh ta đột nhiên cong môi lên.
Đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc chìa khoá ở góc bàn nhưng lại không đi qua cầm lấy.
Bản thân mục đích của anh ta cũng không phải là đến vì chìa khoá.
Điều này trong lòng cả hai người đều biết rõ.
Người đàn ông đứng đó âm thầm chấp nhận việc bị phớt lờ, kiềm chế tâm trạng.
Anh ta nhét hai tay vào.
trong túi quần: “Tống Nhiễm, chúng ta nói chuyện đi.”
Lúc này, động tác tay của cô ta mới dừng lại.
Bút máy dừng lại ở chữ cuối cùng.
Tiếp đó cô ta thu lại cái bút rồi ngẩng đầu cười nhạt: “Nói chuyện gì?”
Cô ta lạnh lùng, bày ra tư thế ứng đối với những đối tác xa lạ rồi đưa tay ra chỉ vào cái ghế phía trước: “Ngồi đi.”
Thượng Điền nghiêm mặt lại.
Anh ta bước hai ba bước qua đó rồi ngồi xuống.
Sau đó anh ta nói ngắn gọn rõ ràng: “Số cổ phần của Long Đằng mà cô thu mua.
Cô ra một cái giá đi.”
Trong lòng Tống Nhiễm rất rõ ràng.
Có thể khiến tổng giám đốc Thượng Điền của Phong Thụy tự mình tới tìm cô ta.
Chuyện như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên mục đích anh ta tới đây rốt cuộc là cái gì.
Cô ta đã biết rõ từ lâu rồi.
Càng huống hồ, tin tức thu mua cổ phần của Long Đằng này lại là do cô ta cố ý tìm người tiết lộ cho anh ta biết.
Cô ta cong môi.
Biểu cảm lạnh nhạt.
Hai tay đặt lên trên bàn: “Nói lý do xem xem.”
“Không có lý do.
Điều kiện do cô đưa ra.” Người đàn ông nặng nề thở ra một hơi.
Cơ thể thuận thế nghiêng ra sau dựa vào lưng ghế.
Mặc dù rõ ràng là nên có thái độ khẩn cầu nhưng từ đầu đến cuối anh ta cũng không buông nỗi cái vẻ kiêu ngạo xuống, không buông nỗi thể diện xuống.
“Điều kiện tôi ra?” Tống Nhiễm gật gù giống như rơi vào trầm tư: “Điều kiện tôi đưa ra sợ rằng anh không đáp ứng nồi đâu.”
Ban đầu, Triệu Mịch Thanh thả 10% cổ phần xuống sàn giao dịch.
Đợi khi Thượng Điền nhận được tin tức thì đã có ba người xa lạ nặc danh giao dịch thành công.
Anh ta điều tra một hồi.
Rất dễ dàng tra ra được người chỉ tay ở phía sau.
Không ngoài dự đoán.
Tin tức đầy đủ hơn anh ta, động tác nhanh hơn anh ta, lại một lòng muốn ngăn cản chuyện tốt của anh ta.
Chỉ có thể là người phụ nữ này thôi.
Mà điều kiện Tống Nhiễm đưa ra quả thực có khả năng rất lớn là anh ta không thể đáp ứng được.
Sinh viên của một trường đại học nỗi tiếng ở Kinh Đô, khỏe mạnh, tư tưởng đoan chính.
Mặc dù ba mẹ già chỉ là người làm công ăn lương trong một thành phố nhỏ nhưng nhìn ba đời thì đều là người trong sạch.
Nếu không phải vì phải vội vàng gom góp phí phẫu thuật thì cô gái có tư tưởng tích cực như vậy chắc chắn sẽ không đồng ý đi mang thai hộ đâu.
Nhưng mà nếu đã chọn con đường này rồi, cô ấy cũng rất tích cực cố gắng làm tốt mọi thứ.
Mỗi ngày cô ấy đều nghe theo sự dặn dò của bác sĩ tập thể dục và ăn uống điều độ, chưa từng chếnh mảng.
“Đứa trẻ trong bụng cô ấy vô cùng khoẻ mạnh.” Bác sĩ đeo kính lão vừa nhắc đến cô gái này thì liền lộ ra nụ cười hài lòng mà hân hoan: “Cô ấy rất có tâm, cũng rất phối hợp.
Mỗi ngày ngoài việc tập thể dục và ăn uống theo sự sắp xếp của chúng tôi ra thì những khoảng thời gian khác cô ấy đều đọc sách ôn tập.
Cô ấy chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn cả.”
Trong phòng làm việc, người đàn ông đứng ở cửa.
Từ đầu đến cuối anh ta không lại gần thêm một bước nào nữa.
Lúc nghe bác sĩ nói tất cả những thứ này, vẻ mặt anh ta cũng lạnh lùng đến cực điểm..