Triền Miên Sau Ly Hôn


Trong lòng cô “Lộp bộp” một tiếng, không kìm được rút tay trong túi ra, sờ sờ chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út.

Người đàn ông trên đài phong độ nhẹ nhàng, một nửa đề mục đã qua, anh lại đúng hơn nửa, lúc này bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, tiếng cổ vũ trợ uy liên tục không dứt.

Lương Hạnh trợn tròn mắt, nhìn hai cô gái đưa tay thành hình kèn, mặt đầy hưng phấn reo hò, lúc này đã rõ ràng không quan tâm máy rửa bát chín mươi triệu nữa.

Cô siết quả đấm một cái, Triệu Mịch Thanh đắt hơn một chiếc máy rửa bát nhiều.

Thời gian qua đi, sau hơn mười phút, vốn còn bị chen lấn đầy ắp trên đài, bây giờ chỉ còn lại ba người, còn một câu hỏi cuối cùng, ai trả lời đúng, người đó có thể mang máy rửa bát về nhà.

Khi người chủ trì nói chiêu trò xong, chậm rãi đọc câu hỏi cuối cùng, mọi người yên lặng chốc lát.

Ba người trên đài cũng biểu tình khác nhau, Lương Hạnh quay đầu, nhìn bên cạnh đã có người lấy điện thoại ra tra.


“Không thể nhắc nhé…” Người chủ trì đặt ngón trỏ bên miệng, cười híp mắt nhìn một vòng khắp nơi.

“Hệ thống Bretton Woods, là chỉ sau thế chiến thứ hai hình thành hệ thống tiền tệ quốc tế, lấy đô la vận hành làm trung tâm, đô la đổi với tiền và vàng các nước.


Lúc trong đầu Lương Hạnh mơ hồ có đáp án, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói sạch sẽ ôn hòa, trong nháy mắt cắt đứt ý nghĩ của cô.

Thân thể cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại, đối diện ánh mắt của cặp mắt dài thâm thúy của Tống Nhiễm.

Mắt cô nửa híp lại, mặc dù lời nói với Lương Hạnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông trên đài.

Chỉ thấy anh nâng bảng trả lời, vùi đầu viết gì, cuối cùng giơ lên, bút pháp tiêu sái trùng với câu trả lời vừa rồi của Tống Nhiễm.

“Hệ thống Bretton Woods… Trả lời chính xác!” Người chủ trì kinh ngạc vui mừng tuyên bố, ngay sau đó toàn trường cũng sôi trào.

Trong đôi mắt hẹp dài thấm ra đầy khó tin, Tống Nhiễm nhìn Lương Hạnh, lại nhìn Triệu Mịch Thanh, không cách nào hiểu sao hai người lại xuất hiện ở nơi như vậy, chỉ vì máy rửa bát chín mươi triệu.

“Các người gần đây rất thiếu tiền sao?” Cô ta chân thành lại thành khẩn hỏi.

Lương Hạnh phì một tiếng bật cười, không biết trả lời thế nào vấn đề này.

Quay lại trong nháy mắt, cô ta lại tự mình suy nghĩ rõ ràng, vùi đầu cười nhẹ: “Tôi hiểu rồi.



Tình thú nhỏ giữa vợ chồng, Tống Nhiễm là định trước không có cách nào cảm nhận được, cũng sẽ không hiểu vui thú trong đó.

Nhưng nhìn Triệu Mịch Thanh mặt đầy ôn hòa lại tình nguyện, cô ta cũng biết vấn đề này là cô ta đường đột.

Môi tái nhợt cong lên, trên mặt hiện ra mấy phần tịch mịch.

“Sao cô lại ở đây?” Nhìn thấu thần tình ở đáy mắt Tống Nhiễm, Lương Hạnh răng môi khẽ nhếch, nói nghi ngờ trong lòng, nhân tiện dời đi đề tài.


Nhìn ra được lời mời xen lẫn chút do dự của Lương Hạnh, cô ta từ chối: “Tôi đã ăn rồi.


Dừng một chút, lại hỏi: “Sao không thấy các người đến nhà họ Tề? Nghe nói nhà họ Tề và nhà họ Triệu năm xưa còn có giao tình, vốn đang cho là có thể ở đó gặp được cô và sếp Triệu…”
Nói tới đây, tự giác có mấy phần đường đột, Lương Hạnh nghe được, cũng mang theo mấy phần nghi ngờ, nhưng chỉ là cười một tiếng, không nói rõ.

“Chúng tôi tới mua chút đồ tết, Mịch Thanh nói tâm ý đến rồi, cũng không đi góp náo nhiệt.


” Cười nhạt đáp lời, không có biểu tình kinh ngạc.

Ngược lại Tống Nhiễm có chút hoang mang, giống như là bừng tỉnh kịp phản ứng lại, nỉ non rồi một câu: “Đồ tết…”
Cô ta lại rất nhiều năm không nghe được hai chữ này.

“Tôi cũng quên, sắp hết năm.

” Cô ta cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi rồi xoay người muốn đi: “Vậy các người đi trước đi, tôi cũng nên đi rồi.


Xe tài xế dừng ở ven đường, cô ta thẳng hướng giao lộ đi tới, trước khi đi bị cảnh Lương Hạnh sau lưng chật chội chọc cười, đưa ra một ngón tay tỏ ý: “Coi kỹ chồng cô, anh ta là người được yêu thích.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận