Khi sắp ra khỏi cổng khu chung cư, một chiếc ô tô màu xám bạc từ phía đối diện lao thẳng tới với tốc độ rất nhanh.
Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, chuyển vô lăng.
Nhưng không ngờ sau một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe kia rẽ ngang, thân xe chắn ngang chặn cả con đường.
Bị buộc phải dừng xe, Triệu Mịch Thanh đặt một tay lên vô lăng, tay kia đang định tháo thắt dây an toàn.
Cảnh vừa rồi, tiếng động không lớn cũng nhỏ, khiến Tống Nhiễm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hiện tại.
Tầm mắt của cô ta hơi di chuyển, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy chiếc xe chắn ngang trước mặt, lập tức có một loại dự cảm.
Cô ta đẩy cửa bước xuống xe trước Triệu Mịch Thanh.
Gió bắc thổi vào mặt, như theo bản năng đưa cằm vào khăn quàng cổ, trông cả người không còn khí thế mạnh mẽ độc đoán như thường ngày.
Giày cao gót giẫm trên tuyết đọng, lưu lại một chuỗi dấu chân ở phía sau, cuối cùng cô ta cũng đi tới bên cửa kính xe, thấy rõ người đàn ông ngồi ở ghế sau xe trong tư thế an nhàn.
Đôi mắt nheo lại gắt gao, vẻ mặt vẫn bình thản như không, hờ hững đối diện với ánh mắt của anh ta qua kính cửa sổ xe, giống như một cuộc đọ sức không được lên tiếng.
Lúc này, gió thổi bên tai, lướt qua gò má cô ta từng đợt lại từng đợt làm tóc rối bời.
Chỉ đứng một lúc, khuôn mặt đã lạnh đến đông cứng.
Lần đầu tiên cô ta nhìn chồng mình theo cách này, nhưng dường như nhìn thấy rõ ràng hơn thường ngày.
Bờ môi dày hờ hững, cô ta đứng lặng ở đó, không cử động.
Cuối cùng, vẫn là Thượng Điền mở cửa xe ra, giọng lạnh như băng mở lời: “Vào đi.”
Triệu Mịch Thanh lúc này cũng đang đi về phía bên này, đứng song song với Tống Nhiễm, sau đó nhếch môi: “Sếp Thượng, sao lại đến đây?”
Một luồng gió lạnh từ cửa xe tràn vào, chống lại luồng hơi ấm trong xe, Thượng Điền theo đó dời mắt khỏi người Tống Nhiễm, nhìn về phía Triệu Mịch Thanh.
Anh ta bước dài xuống xe, đứng dựa bên cửa xe.
Đứng ở vị trí rõ ràng, chiến trường như được phân ra rất rõ ràng.
Mối quan hệ giữa người với người có vẻ tinh tế, lại tức cười.
Thượng Điền ung dung thản nhiên đi đến vị trí gần Tống Nhiễm, một tay khoác lên bả vai cô ta: “Tôi đến đón vợ mình về nhà.
Có vấn đề gì không?”
Động tác này của anh ta có vẻ rất tự nhiên và thân mật, nếu không phải là người trong cuộc chắc hẳn sẽ không nhận ra có vấn đề gì trong đó.
Nét mặt Tống Nhiễm cứng đờ đến không thể nhìn ra.
Trước khi bầu không khí tiếp tục căng thẳng, cô ta tỏ ý với Triệu Mịch Thanh: “Anh về trước đi.
Hôm qua coi như đã làm phiền, thay tôi nói tiếng cảm ơn với Lương Hạnh.”
Vẻ mặt cô ta hờ hững, giọng nói cũng nhợt nhạt, hòa với tiếng gió rít càng thêm lạnh lẽo.
Cô ta là Tống Nhiễm, cho dù bên trong đã sớm thối nát và hôi tanh, bị người khác nhìn thấu, cô ta vẫn phải giữ vẻ ung dung, duy trì khuôn mặt tươi sáng và xinh đẹp ở bên ngoài.
“Ừm.”
Triệu Mịch Thanh không do dự, khẽ gật đầu và nhanh chóng đồng ý.
Trước khi đi, anh liếc mắt nhìn Thượng Điền một cái, cảm xúc trong đó khó mà nói rõ.
Sau khi lên xe, anh quay đầu xe đi về phía lối vào của nhà để xe dưới tầng hầm.
Sau khi bóng chiếc xe rẽ vào góc cua biến mất khỏi tầm mắt, cánh tay cứng ngắc của người đàn ông lặng lẽ rũ xuống, tiện thể nghiêng người mở cửa xe chui vào trước, rồi nói: “Lên xe đi.”
Nét cười nhợt nhạt ban đầu khi đối mặt với Triệu Mịch Thanh đã bị thu lại, thay thế bằng một khuôn mặt phiền muộn và nặng nề.
Cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ bên cạnh, lại nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, anh ta cong môi khinh thường: “Không phải cô Tống là người thích sạch sẽ, không quen ngủ trên giường của nhà người khác sao?”
Trong lời nói có ý ám chỉ, nhưng Tống Nhiễm lười quan tâm, tựa vào cửa kính xe cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, hờ hững đáp lại: “Khá quen đó.”
Sau đó, cô ta thu hồi tầm mắt từ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nhíu chặt: “Anh theo dõi tôi?”
Thượng Điền không phủ nhận.
Tống Nhiễm cũng biết rất rõ, lời này của côt ta hỏi ra chẳng có chút ý nghĩa nào.
“Tôi không muốn cô và Triệu Mịch Thanh qua lại quá gần.” Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện liên quan đến lợi ích, anh ta luôn như vậy: “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô.
Tôi nắm giữ Long Đằng không phải là chuyện không thể.
Hiện giờ Triệu Mịch Thanh đã không còn là người phụ trách Long Đằng.”
“Ồ?” Tống Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại, biểu hiện như hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân toát ra khí chất không đếm xỉa tới: “Sếp Thượng muốn nắm cổ phần Long Đằng, chẳng lẽ chỉ vì Triệu Mịch Thanh thôi sao? Dù sao đó cũng là một miếng thịt béo bở, anh thực sự cam lòng?”