Triền Miên Sau Ly Hôn


Gia đình chỉ đơn giản là ăn uống, khung cảnh này khác hẳn những năm trước.
Hai bé con mặc quần áo mới nô đùa, mẹ Lương ngồi trên xe lăn vừa ăn cơm vừa nhìn chúng, bất chợt lau nước mắt.
Đây là cái Tết đầu tiên ba Lương không có ở bên.

Hồi sáng sớm, Lương Hạnh đã lái xe chở mẹ Lương đến mộ thăm ông, bà ngồi ở đó vịn tay lên tấm bia mộ, khóc sướt mướt như đứa trẻ.
Sau cả ngày, tâm trạng của mẹ Lương không được tốt lắm, tuy rằng gắng gượng cười trò chuyện với Lương Hạnh, nhưng giọng nói luôn trống rỗng, như không có linh hồn.
Triệu Mịch Thanh cũng trầm lặng, anh vốn không nói nhiều, lại nghĩ đến sự oán hận của mẹ Lương với mẹ mình thì càng không tiện nói thêm điều gì.
Vậy nên, mặc dù là bữa cơm đoàn viên trong đêm giao thừa, trong nhà cũng giả vờ vui vẻ ấm cúng, nhưng trên bàn cơm chỉ có Lương Hạnh là người duy nhất lên tiếng, phối hợp với tiếng bi bô của hai đứa nhỏ, cố gắng làm dịu bầu không khí.
Hiệu quả rõ ràng là không quá tốt.
Ngoài tiếng hai đứa trẻ đáp lại cô, dường như cũng chỉ có tiếng chuông điện thoại “reng reng” của Triệu Mịch Thanh reo cả buổi chiều.

Người đàn ông vuốt màn hình ra xem, nhíu mày đọc hết tin nhắn từ trên xuống dưới, cuối cùng chỉ đơn giản là tắt máy.
Lương Hạnh trợn mắt nhìn anh, không cần nghĩ cũng biết người sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho anh vào ngày này là ai.
“Hay là anh đi xem thử đi, dù sao cũng là đón Tết.” Ăn cơm xong, Triệu Mịch Thanh dọn dẹp trong bếp, Lương Hạnh bưng một cốc nước ấm bước vào, nhìn chăm chú vào bóng lưng to rộng của anh.
Trong tiếng nước chảy “rào rào”, động tác rửa chén của người đàn ông không ngừng lại phút giây nào.
Thấy vậy, Lương Hạnh đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi tới bên cạnh anh lấy giẻ lau qua: “Để em làm cho.”
Giọng nói êm ái, ngón tay cô xoa xoa cánh tay anh.
Cánh tay người đàn ông cứng ngắc, anh sững sờ trong giây lát, như thể đang do dự điều gì.

Lương Hạnh hiểu được suy nghĩ của anh, cúi đầu nghiêm túc rửa chén, trêu đùa như không để tâm: “Anh đi đi, em tin chồng mình sẽ không dễ dàng bị lừa chạy mất.”
Mắt nhìn xuống, trong tầm mắt của Triệu Mịch Thanh, anh có thể nhìn thấy những sợi tóc lòa xòa sau tai cô, che đi nửa khuôn mặt trắng nõn của cô.
Anh như vô thức cử động, vén những sợi tóc xơ xác lên, nghe cô nói tiếp: “Dù gì cũng là mẹ anh.

Giữa anh và bà ấy không có mâu thuẫn cốt yếu gì.

Mặc dù em và người mẹ chồng này không hòa hợp, nhưng cũng không có quyền tước đoạt phận làm con của anh, không phải sao?”
Nói xong, cô quay đầu lại, hướng miệng về phía ngoài cửa, lại chớp mắt với người đàn ông: “Đợi mẹ ngủ rồi anh hẵng đi, để tránh bà nghĩ nhiều.”
Đợi mẹ Lương vào phòng, Triệu Mịch Thanh đi xuống lầu, lái xe đi thẳng đến căn hộ ở Nam Thành.
Mở cửa đi vào, đập vào mắt là một mảnh tối đen.

Anh bật đèn trong phòng khách lên thì thấy mẹ Triệu đang ngồi trên ghế sô pha, nước da vàng vọt, có vẻ bệnh nặng.
Dù sắc mặt nguội lạnh nhưng trái tim vẫn vô thức “lộp bộp”.

Anh đứng ở cửa phòng khách hờ hững nhìn bà tàn tạ trên ghế sô pha.
“Mẹ còn tưởng là con không đến.” Mẹ Triệu mở lời, giọng khàn khàn đến mức không giống lời nói, nói xong tự khịt mũi chế nhạo, rồi thu lại ánh mắt lại, bình tĩnh nhìn cốc nước đã nguội lạnh trên bàn cà phê trước mặt.
Đáy mắt Triệu Mịch Thanh xao động, cố gắng duy trì giọng nói ôn hòa: “Bác sĩ nói sức khỏe của ngài vẫn chưa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi.”
Anh ân cần, cũng không tính là nhiệt tình đáp lại tiếng cười khẩy khinh thường của mẹ Triệu.
Phòng khách vừa vắng lặng vừa lạnh lẽo.

Trong ngày Tết vốn nên sum vầy náo nhiệt, thì không gian rộng lớn này dường như cô lập mọi thứ với thế giới bên ngoài.

Bà ngồi đó và thở dài nặng nề.
Cuối cùng, không nói thêm lời thừa thãi nào, bà nói ngắn gọn rõ ràng mục đích gọi anh đến: “Không muốn mẹ chết sớm như vậy thì hãy trở về.”

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, đôi mắt của người đàn ông hơi nheo lại: “Mẹ nên hiểu rõ, điều kiện của con.”
Cơn tức giận vốn đang được cố gắng kìm chế, đè nén xuống đã hoàn toàn bùng cháy bởi câu nói vô cùng đe dọa này.

Bà cầm lấy cốc nước ném về phía người đàn ông.
“Rầm” một tiếng lanh lảnh, kèm theo những mảnh kính vỡ vung vãi khắp nơi, nước cũng văng tung tóe lên ống quần của Triệu Mịch Thanh.
So với sự tự chủ bình tĩnh của anh, mẹ Triệu có vẻ vô cùng kích động, hai mắt bà lập tức đỏ ngầu, lắc đầu hạ giọng gào thét.
“Con có biết tình trạng hiện giờ của Long Đằng như thế nào không? Không có con, có rất nhiều người thèm muốn vị trí người đứng đầu.

Bọn họ muốn phá hủy Long Đằng, muốn chiếm cứ tâm huyết của ba con làm của riêng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận