Triền Miên Sau Ly Hôn


Chân anh bước vào trong xe, thuận thế cúi xuống ngồi vào.

Không nói thêm gì thừa thãi, anh bảo lái xe chở thẳng ra sân bay.
Trong chiếc xe xám bạc, ánh mắt người đàn ông kia chớp mắt trở nên vô cùng u ám.

Toàn thân anh ta tỏa ra sự áp bức khiến người khác phải sợ hãi.

Chống tay lên kính cửa sổ, anh ta ra lệnh cho trợ lý đang ngồi bên ghế phụ: “Điều tra hoạt động gần đây của ông cụ.”
Người trợ ý theo thói quen trả lời một câu: “Vâng, thưa sếp.”
Sau đó bỗng cảm thấy bên cạnh có một bóng người đến gần, anh ta chuyển ánh mắt qua đó rồi vô thức kêu lên: “Cô Tống…”
Thượng Điền nghe tiếng gọi bèn nhìn sang thì thấy Tống Nhiễm mặc một chiếc áo khoác xám nhạt đang đứng ngoài cửa xe nhìn anh ta chằm chằm: “Giờ ngay cả chuyện của ba tôi anh cũng muốn nhúng tay vào rồi sao?”
Giọng cô ta lạnh lùng, nhưng vẻ khinh bỉ và mỉa mai thì không che giấu được.
Thượng Điền mở cửa xuống xe, anh ta nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh xe, bình tĩnh đáp: “Không thể nói là nhúng tay vào được, chỉ tìm hiểu một chút.”
Tống Nhiễm cười nhẹ một tiếng, chẳng thèm ừ hử.
Hai tay cô ta đút trong túi áo khoác, một tay cầm chìa khóa xe.

Cô ta đặt chìa khóa lên nắp xe, toan bước đi.
“Thời gian này tôi sẽ ở đây, anh đưa xe của anh đi đi.”
Cô ta quay người bước đi.

Ánh mắt Thượng Điền dời khỏi cô ta, anh ta cầm lấy chìa khóa trên nắp xe đuổi theo, đi về phía gara nhà họ Tống.
Hiếm khi hai người họ đi cùng nhau về một hướng.

Lúc cả hai không nói gì, cảnh tượng đó trông đầy sự đẹp đẽ giả dối.
Cuối cùng, không bất ngờ gì, vẫn là người đàn ông lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Ba em đầu tư cho Triệu Mịch Thanh?”
Cô ta cong môi cười giễu, nhưng không trả lời.
Chào nhau trước ga ra xe, cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông với vẻ ngoài thờ ơ xa lánh kia, nhắc nhở anh ta: “Theo khía cạnh nào đó, ông ấy cũng là ba của anh.”
Lời này khiến Thượng Điền cảm thấy cực kỳ mỉa mai, nhưng anh ta không bác bỏ.
Điều hiện tại anh ta quan tâm hơn là những thứ khác.
Tống Nhiễm vừa nhìn đã hiểu, cô ta cười nhẹ: “Đầu tư cho Thượng Đỉnh không phải ý của tôi.

Xin lỗi, lần này tôi không giúp được anh.”
Trước khi xoay người đi về phía cổng biệt thự, dường như cô ta bỗng nhớ ra gì đó, cô ta “À” một tiếng rồi quay lại: “Lần này thu nhập từ đầu tư là con số khả quan, đợi trong nửa năm mô hình kinh doanh đi vào ổn định anh ta sẽ đủ sức mạnh để chỉnh đốn lại cục diện rối rắm của Long Đằng.

Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc anh trước.”
Nhìn bóng lưng cao ngạo kia đi qua cửa biệt thự, sắc mặt Thượng Điền vô cùng u ám.

Sau khi lấy xe ra, trên đường đi trong đầu anh ta vẫn luôn lặp đi lặp lại những lời Tống Nhiễm nói ban nãy.
Chỉ cần thời gian nửa năm, anh ta tin nếu ông Tống thực sự ủng hộ, thời gian nửa năm chắc chắn đủ để Triệu Mịch Thanh ổn định nửa thị trường Nam Thành.

Sau đó Thượng Đỉnh và Long Đằng sẽ là hai ông lớn.

Lợi nhuận của cả hai chắc chắn sẽ vượt xa Phong Thụy.
Nghĩ tới đây, mắt anh ta như có ngọn lửa bùng cháy.
Anh ta tức giận đập vô lăng, sau đó đột ngột rẽ ngoặt ở một ngã tư, phóng xe về một hướng khác.
Đông đến, trời sẽ rất nhanh tối.
Lúc anh ta dừng xe trước cổng công viên giải trí quen thuộc, trước tầm mắt đã là một mảng tối mịt.
Sau khi xuống xe, anh ta men theo con đường nhỏ đến studio chụp ảnh.

Màu vàng của đèn đường làm nổi bật lớp tuyết chưa tan, khiến cho cảnh tượng trước mắt vô cùng ảm đạm.
Trong khung cảnh ảm đạm đó, Thượng Điền vô tình ngẩng đầu nhìn, tầm mắt anh ta bắt gặp hai người đang cãi nhau.
Anh ta khẽ nhíu mày, vô thức dừng bước.

Anh ta lánh vào rừng trúc xanh mướt sau lưng.
Trong mớ âm thanh lộn xộn, có thể nghe ra được giọng nói của Tề Uyên.

Từ góc độ của Thượng Điền nhìn sang, có thể thấy cô ta đang cố hết sức để thoát khỏi người đàn ông, đồng thời kêu gào ầm ĩ: “Đúng, tôi và anh ấy bên nhau rồi, thế thì sao? Giờ anh có thân phận gì, có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Dưới ánh sáng mờ mờ, người phụ nữ thở ra một hơi dài như khói trắng, không biết là do cảm xúc hay vì điều gì khác.

Lúc này, cô ta thở hổn hển, mặt ửng đỏ.
Cô ta chỉ tay về hướng con đường bên cạnh: “Anh cút đi, chuyện đã rõ rồi.

Về sau chúng ta không cần gặp lại nữa.”
“Dù cho em muốn báo thù anh, nhưng cũng đừng tự làm khổ mình được không?” Hai mắt Cố Thời đỏ ửng, hai tay anh ghì chặt vai của Tề Uyên: “Thượng Điền có gia đình, anh ta kết hôn rồi em đã biết chưa?”
Câu này được nói ra khiến thời gian như đứng yên trong khoảnh khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui