Triền Miên Sau Ly Hôn


Tiếng còi xe bất ngờ khiến Cố Thời phải nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Sau đó anh ta thấy người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe màu đen, đèn xe nhấp nháy, một tay anh ta giữ vô lăng, nhìn rất bình tĩnh và thoải mái.
Bước chân anh ta hơi khựng lại, ánh mắt như có ngọn lửa âm ỉ.
Nhìn người đang đi tới qua cửa kính xe, Thượng Điền nhếch môi cười, đẩy cửa xe bước xuống.

Anh ta đứng trước bên xe nhìn Cố Thời đi tới.
Dường như có thể nghe được âm thanh nghiến răng kèn kẹt, Cố Thời siết chặt nắm tay, đối lập hoàn toàn với vẻ bình tĩnh, tư lự của Thượng Điền.
“Tề Uyên là một người phụ nữ tốt.”
Đêm xuống, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trong gió bắc rít gào.


Thượng Điền cứ thế đứng trước gió, đánh giá một cách lãnh đạm và lý trí.
Như sự ồn ào của sự thắng lợi nào đó, tất cả cùng tiếng gió lạnh thổi tới bên tai Cố Thời.
Anh định nói gì đó, mấp máy môi nhưng chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt.
Kiềm chế đến nỗi hơi thở trở nên nặng nề.
Giằng co mất một lúc, sau đó anh cũng nhếch môi cười, gật đầu tỏ ý đồng tình rồi lên tiếng đẩy mỉa mai: “Nhưng trong mắt anh Thượng, người phụ nữ tốt thực sự không phải là cô Tống sao? Không biết cô ấy nghe lời nói thế này sẽ cảm thấy thế nào.”
Lời này khiến Thượng Điền nhướng mày, như thể nó khơi dậy sự hứng thú của anh ta.
“Tôi biết đôi chút về anh Cố, những lời thế này ngược lại không giống nói ra từ miệng anh.”
Tỉnh bơ như không có gì, đồng thời lại thể hiện rõ sự mỉa mai và khinh thường, anh ta nói tiếp: “Chỉ tiếc là Tề Uyên hiện tại đã không thuộc về anh nữa.

Anh muốn khuyên cô ấy rời đi thì phải có năng lực này mới được.”
Cố Thời nghĩ ngợi rồi đột nhiên mỉm cười, nhớ đến những chuyện vừa xảy ra ban nãy, những ám ảnh mơ hồ trong lòng cũng từ từ biến mất: “Xử lý những mối quan hệ nhùng nhằng bên cạnh anh đi rồi đối xử tốt với cô ấy.”
Trong lòng hiểu rõ nói lời này ra không thích hợp, nhưng vẫn không kìm được mà nhắc nhở anh ta.

Nói xong, nụ cười tự chế giễu của anh lại càng đậm, thuận thế hơi cúi xuống.
Không nói thêm những lời đe dọa nữa, vừa toan bước đi thì anh lại bị thái độ coi thường của người đàn ông phía sau chọc giận.
“Đều là đàn ông với nhau, vẫn nên phân biệt rõ trước sau mới phải.” Đôi mắt hẹp dài của Thượng Điền nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Cố Thời: “Anh sẽ không nghĩ là tôi sẽ vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả nhà họ Tống đấy chứ?”
Bước chân anh dừng lại, giây tiếp theo anh siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm vào mặt Thượng Điền: “Mẹ mày, thử nói lại lần nữa xem?”
Hai mắt Cố Thời vằn máu đỏ, cả người bừng bừng lửa giận.
Khóe miệng Thượng Điền toàn mùi máu tanh nhưng ánh mắt anh ta lại là ánh mắt của kẻ đạt được mục đích.


Thượng Điền xoay xoay cổ tay, siết nắm đấm khiến đối phương lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Thượng Điền nhổ ra một ít máu, nhìn chằm chằm người trước mặt: “Anh có tư cách gì mà đánh tôi?”
“Anh không sợ tôi vạch trần mối quan hệ của anh và nhà họ Tống? Đến lúc đó danh tiếng của sếp Thượng làm sao mà giữ được đây?” Lúc này, sự oán giận đã khiến Cố Thời dần mất đi lý trí.
Đứng trước gió, Thượng Điền khẽ nhếch môi: “Thế Tề Uyên thì sao? Anh định giương mắt nhìn cô ta trở thành mục tiêu bị công chúng công kích sao? Tới lúc đó nhà họ Tề sẽ đối mặt với chuyện gì, nếu anh đã suy nghĩ chắc chắn thì cứ thử đi.”
Nói xong, anh ta thở dài một hơi, hung hãn nhắc nhở: “Dù anh làm thế nào trong mắt Tề Uyên cũng là sai lầm.

Anh đi một bước, cô ta sẽ hận anh cả đời.”
Cố Thời vốn có chút ý chí đấu tranh, bị những lời nói thản nhiên này của Thượng Điền đả kích hoàn toàn.

Anh suy sụp đứng ở đằng xa, ánh mắt cụp xuống, lòng không rõ là đang hối hận hay tự trách mình.
Anh luôn cho rằng Tề Uyên tới bước đường này là có liên quan tới mình.
“Cô ấy là món đồ để anh chơi sao?” Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt anh đầy vẻ hiu quạnh.
Câu nói này khiến Thượng Điền mỉm cười, suy nghĩ một lúc anh ta gật đầu đáp: “Tôi nghĩ anh Cố phải rõ hơn tôi, dù sao danh tiếng của anh ở Nam Thành cũng được nhiều người biết đến.”
Tiếng gió bên tai càng lúc càng rít gào, thổi tới nỗi khiến hai má lạnh buốt.
Thượng Điền khẽ nheo mắt, anh ta đã đạt được mục đích nên không còn muốn ở lại lâu thêm nữa.


Anh ta đưa tay gạt tuyết trên vai, cúi người mở cửa xe.
“Chuyện tôi và Tề Uyên đã không còn liên quan gì tới anh nữa, đừng để tôi biết anh tới Kinh Đô tìm cô ấy.

Tôi không thể đảm bảo sẽ không làm gì đó quá đáng đâu.”
Nói xong, anh ta ngồi vào xe.

Đóng cửa xe đánh “rầm” một tiếng.
Khi đi ra khỏi bãi đỗ xe hướng về đường chính, Thượng Điền nhìn bóng dáng Cố Thời trong kính chiếu hậu, trong mắt anh ta tràn đầy ý cười đắc ý.
“Cố Thời…”, anh ta lắc đầu cười nhẹ: “Làm việc theo cảm tính không phải thói quen tốt đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận