Triền Miên Sau Ly Hôn


Cụ già thấy con bé khóc không ngừng, đang định bế nó lên.

Lúc này mới nhớ ra chưa pha sữa xong, bà ta lại xoa xoa tay rồi dỗ đứa nhỏ: “Sẽ có sữa ngay thôi, ngoan ngoan không khóc nào.”
Đứa nhỏ quấy khóc ầm ĩ, cả căn nhà toàn tiếng khóc của nó.
Lương Hạnh thấy vậy bèn níu tay mẹ Trịnh lại khi bà ta định rời đi: “Bác dỗ đứa nhỏ đi, cháu đi pha sữa.

Sữa ở trong nhà bếp ạ?”
Nói xong cô đã định chuẩn bị đi ra.
Cụ già đánh giá cô một lượt, nhìn như không mấy tin tưởng.
Nhưng cô mỉm cười nói: “Bác yên tâm, trong nhà cháu có hai em bé mới hơn một tuổi.

Mặc dù không thường xuyên nhưng cháu vẫn pha sữa cho bọn trẻ.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt cụ già mới dịu đi, vừa tỏ ý xin lỗi vừa cảm kích nói: “Thật sự ngại quá, trong nhà loạn hết cả lên, phiền cháu giúp một tay.”
Bà ta vừa nói vừa bế đứa bé lên, cùng Lương Hạnh đi vào nhà bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sức khỏe tôi không tốt, không làm được việc gì cả.

Chăm sóc đứa nhỏ cũng vất vả.


Trịnh Vân ở cữ xong đang tìm việc, gần đây hôm nào cũng về rất muộn.

Nó nói muốn mời bảo mẫu đến giúp nhưng nó không có việc làm.

Lúc tôi đổ bệnh đã tốn rất nhiều tiền, nuôi đứa nhỏ cũng cần tiền…”
Càng nói về sau giọng cụ già càng nặng nề hơn.
Lương Hạnh từ đầu tới cuối không hề quay đầu nhìn.

Sau khi vào bếp tìm ấm nước và sữa bột, thử độ ấm xong cô vừa pha sữa vừa chăm chú lắng nghe.
Điều này khiến cô không khỏi nhớ tới mẹ mình.
Ban đầu sau khi chia tay với Triệu Mịch Thanh, cô cũng chỉ lo chăm chăm vào chuyện của mình.

Mặc dù đã thuê bảo mẫu nhưng trong nhà có tới hai đứa nhỏ và một người già không còn cử động được cần chăm sóc.

Không khó để tưởng tượng tình cảnh của mẹ cô lúc đó, chắc chắn chẳng tốt hơn mẹ Trịnh bây giờ là bao.
Trong tiếng khóc ngặt nghẽo của đứa nhỏ ôm trong tay.

Cụ già vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, giọng bà lẩm bẩm trách móc: “Con bé ngốc nghếch, vì một người đàn ông mà khiến cuộc sống tốt đẹp của mình biến thành thế này.”
Lương Hạnh pha sữa xong, nhưng lại hơi ngẩn ra một lúc.

Cô nghĩ mặc dù kết cục cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi gì nhiều, nhưng ban đầu Trịnh Vân bị cách chức cũng là do cô quyết tâm vạch trần.
Nghĩ vậy, cô quay đầu mỉm cười, bế đứa bé từ tay cụ già: “Sức khỏe bác không tốt, bác lại sô pha nghỉ ngơi đi ạ.

Cứ giao con bé cho cháu.”
Đứa nhỏ nằm trong vòng tay Lương Hạnh nghe thấy mùi sữa, mặc dù vẫn còn tiếng nấc vì khóc quá sức nhưng tiếng khóc đã dừng hẳn.
Con bé nhắm nghiền mắt lại, đôi môi nhỏ chúm chím ngậm bình sữa ti liền một mạch, xem ra là đói quá rồi.
Lương Hạnh ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.


Mẹ Trịnh thấy vậy thì yên lòng, thở phào nhẹ nhõm xoay người đi vào phòng ngủ.
Một lát sau bà ta quay lại, tươi cười nói: “Tôi vừa gọi điện cho Vân, con bé một lát nữa sẽ về, cô đợi thêm một lúc.”
Lương Hạnh cười nhẹ nhàng đáp lại.
Một lúc sau, đứa nhỏ đã ngủ say trong tay cô.

Đặt nó vào nôi xong, cô quay ra giúp mẹ Trịnh dọn dẹp căn phòng lộn xộn.

Lúc đang làm thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Sau khi cửa mở, Trịnh Vân mệt mỏi đi vào, lúc thay giày ở cửa cô ta hỏi: “Mẹ, ai đến vậy ạ?”
Nói xong cô ta ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp gương mặt của Lương Hạnh.
Động tác của cô ta hơi dừng lại, đứng ngẩn ra một lúc.

Mãi một lúc sau cô ta mới không nhìn nữa, thờ ơ hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Cô ta vẫn còn chút oán giận với Lương Hạnh.
Lương Hạnh đứng đó, nhếch môi cười nhẹ: “Nếu tiện thì chúng ta nói chuyện đi.”
Sau đó hai người ngồi xuống vào phòng làm việc khá chật chội bên cạnh.

Lương Hạnh nói rõ ý định tới, Trịnh Vân ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Cô bảo tôi đến Thượng Đỉnh?”
Lương Hạnh khẽ gật đầu, đồng thời nói rõ: “Thượng Đỉnh hiện tại vẫn ở giai đoạn khởi đầu.

So với những doanh nghiệp đã vững vàng thì công việc chỗ tôi vẫn còn hơi loạn, bên cạnh cũng không có đội ngũ nào.


Cần cô tự tổ chức và phát triển, lương cũng sẽ không bằng như lúc cô ở Doanh Tín.”
Nghe tới đây, Trịnh Vân siết chặt nắm tay, bỗng dưng cười nhẹ: “Vậy cô dựa vào gì mà cho rằng tôi sẽ đồng ý.

Cô thấy tình trạng hiện tại của tôi nên tôi sẽ bụng đói mà vơ quàng ư?”
“Không phải.” Không bất ngờ về việc Trịnh Vân sẽ có thái độ như vậy, cô nhanh chóng phủ nhận, đồng thời chân thành nói: “So ra cũng có lợi thế, ở đây cô có không gian phát triển thoải mái.

Tôi rất chân thành mời cô tới làm việc.

Tôi tin tưởng năng lực của cô, chứ không vì điều gì khác.”
Dừng một lúc, cô bổ sung: “Kế hoạch trong vòng ba năm, Thượng Đỉnh sẽ tăng gấp đôi giá trị thị trường.

Giai đoạn sau sẽ phát triển theo hướng công nghiệp đa phương.

Nếu cô có thể thành lập đội ngũ của riêng mình, tôi sẽ cho cô 1% cổ phiếu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận