Vẻ mặt Trịnh Vân mệt mỏi, khắc khổ.
Chuyện tìm việc mấy hôm nay khiến cô ta cạn kiệt sức lực.
Nhưng lúc này đối diện với Lương Hạnh, cô ta vẫn gồng lên, không chịu nhận lời.
Thấy thái độ cô ta như vậy, Lương Hạnh cũng không miễn cưỡng nữa.
Cô đặt ly nước đã nguội xuống chiếc bàn bên cạnh rồi đứng dậy: “Cô cứ suy nghĩ thêm đi, vị trí này tôi sẽ giữ cho cô tới cuối tháng.
Nghĩ xong rồi cứ liên lạc với tôi.”
Nói xong cô cũng không ở lại thêm nữa, cất bước rời đi.
Lúc ra khỏi nhà Trịnh Vân đi bộ ra phía ngoài khu chung cư, cô xem tin nhắn gửi tới.
Cô chưa kịp trả lời từng cái thì mẹ đã gọi tới.
Truyền đến là âm thanh không rõ ràng của chương trình ti vi nào đó, giọng mẹ cô thản nhiên hỏi: “Lương Hạnh, con đang ở đâu?”
“Con đang làm việc, ở ngoài ạ.” Cô nhẹ nhàng đáp, đi về hướng đỗ xe.
Mẹ Lương nghe tiếng cô mở cửa xe, mím mím môi do dự nói: “Xong việc con tới quán đồ Tây bên cạnh công ty con đi, tên là Santos.
Có người đợi con ở đó.”
Lương Hạnh hơi ngớ ra vì lời chỉ dẫn kì lạ của mẹ: “Mẹ, là sao ạ?”
Mẹ Lương do dự, hồi lâu cũng không nói ra sao, cuối cùng cẩn thận dặn dò: “Dù sao đi nữa, tới rồi giữ được thể diện cho mẹ thì cứ giữ, cụ thể ra sao phải xem con thế nào.”
Nói xong bà không đợi Lương Hạnh hỏi lại, lấy cớ xem ti vi với mấy đứa nhỏ rồi vội vàng tắt máy.
Trên đường đến công ty, Lương Hạnh có gọi thêm cho mẹ vài lần nữa nhưng bà ấy không nhấc máy.
Trên đường đi cô đã lờ mờ nghĩ ra gì đó.
Tới nhà hàng Tây, vừa đẩy cửa xuống xe, cô vô tình nhìn thấy ba người ngồi cạnh cửa sổ qua cửa kính.
Một đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi một bên, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện ăn mặc lịch sự, tóc dài buông xõa sau lưng.
Từ phía Lương Hạnh chỉ nhìn rõ phía sau cô ta và động tác cô ta nhẹ nhàng bê ly nước uống.
Đẩy cửa đi vào, bác gái là người phản ứng đầu tiên, bà đứng dậy rồi kêu một tiếng: “Hạnh Hạnh.”
Lương Hạnh nhìn về phía tiếng gọi thì thấy bà ta đứng cạnh bàn ăn đang tươi cười vẫy tay với cô.
Cô hơi ngập ngừng, nhưng vẫn bước tới.
Lúc đang đi tới cô thấy bà ta kéo người chồng bên cạnh và cô gái đối diện cùng đứng lên như muốn chào hỏi một cách trịnh trọng.
Đi lại gần, cô mới nhìn thấy rõ cô gái trẻ.
Cô gái có dung mạo thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, ánh mắt nhìn tới như đang đánh giá.
Lương Hạnh bình tĩnh dời ánh nhìn đi chỗ khác, chào hỏi bác gái vẫn luôn cười ngại ngùng trước, lễ phép gọi một tiếng: “Bác.”
Dừng một lúc, nghe thấy ông cụ bên cạnh ho một tiếng, cô nhìn sang chào.
“Bác cả.”
Nghe cô gọi như vậy, sắc mặt bác trai mới dịu lại, ngồi xuống rồi nói với mọi người: “Ngồi xuống cả đi, người nhà cả không cần phải câu nệ như vậy.”
Như nhớ ra điều gì, bác trai lại chỉ vào cô gái trẻ đối diện: “Đây là em dâu của cháu, cháu vẫn chưa gặp nó.”
Khi nói điều này, ông ấy vẫn luôn tránh ánh mắt của Lương Hạnh.
Ngược lại Lương Hạnh lại khá dửng dưng, nhìn cô gái kia lần nữa theo hướng bác trai chỉ thì thấy gương mặt cô gái hiện rõ hai lúm động tiền, ngọt ngào gọi cô một tiếng: “Chị.”
Cô chỉ gật đầu đáp lại với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm: “Cháu không biết là Giai Minh đã có gia đình, lại cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Chúc mừng hai bác ạ.”
Lời chúc mừng này của cô cũng hơi muộn, nhưng cũng không thể trách Lương Hạnh.
Trong lòng mọi người đều hiểu chuyện này nên không ai nói gì, tự nhiên mà bỏ qua chủ đề này.
“Vẫn đang trong quá trình hồi phục ạ, không quá tốt.” Lương Hạnh thấy bà ấy vẫn vòng vo, cô mất kiên nhẫn, đứng dậy liếc nhìn đồng hồ: “Bác gái, lúc về cháu sẽ chuyển lời hỏi thăm của bác đến mẹ.
Nếu còn chuyện gì khác bác cứ nói thẳng với cháu, cháu không có nhiều thời gian.
“
Sự xa lánh của cô ngược lại so với sự nhiệt tình của bà bác, bầu không khí trên bàn ăn trở nên vô cùng ngại ngùng.
Bác trai ngồi bên cạnh rõ rang đã đỏ mặt, nhấp nhổm một lúc cuối cùng cũng chỉ tay về phía con dâu ngồi đối diện, nói thẳng vào chuyện chính.
“Không có chuyện gì đặc biệt, nhưng bác nghe nói cháu đã mở công ty, phát triển cũng không tệ.
Cháu xem có thể sắp xếp công việc cho em dâu cháu được không, để nó làm chút công việc gì đó cũng được.
“.