Triền Miên Sau Ly Hôn


Quả nhiên, vừa yên lặng một lúc cô đã nghe thấy câu trả lời của Triệu Mịch Thanh: “Thượng Điền đã đến Nam Thành.”
“Nói như vậy thì người ta đã bị anh ta đưa đi rồi à.” Nói như vậy, Lương Hạnh không ngạc nhiên, nhưng cô vẫn an ủi anh: “Cũng tốt, chúng ta đã làm tất cả những gì có thể.

Bữa ăn này tự nó không có ý nghĩa gì nhiều.

Tối nay mẹ hầm canh gà, vẫn đang đợi anh về ăn đấy.”.
Bọn họ nói chuyện phiếm một lúc thì về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng khách ồn ào náo nhiệt, kèm theo mùi thơm thức ăn bay tới.

Lương Hạnh vừa thay dép vừa ngoái đầu nhìn, liền thấy Châu La La đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với mẹ Lương.
Vừa trò chuyện vừa cầm bát canh gà trên tay, uống một cách mỹ vị.
Nhìn thấy Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh bước vào cửa, cô vẫy vẫy tay chào: “Sao giờ này mới về thế?”

Lương Hạnh không thể không liếc nhìn mẹ Lương đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, trong lời nói có chút châm chọc: “Việc này cậu phải hỏi người lớn trong nhà này.”
“Có chuyện gì thế ạ?” Châu La La nghe xong quay đầu nhìn mẹ Lương.

Mẹ Lương đeo cặp kính lão, trong tay một xấp album ảnh lớn, vờ như đang xem thật kỹ.

Nhưng ai cũng biết bà đang giả vờ.
“La La, bác thấy cái này ổn này.

Kết hôn thì vẫn nên mang màu sắc tươi sáng vui vẻ.” Mẹ Lương đột nhiên vỗ vỗ cánh tay cô, dễ dàng chuyển chủ đề.
Lương Hạnh ùa vào tham gia cùng.

Cô ngồi xuống bên cạnh lấy album ảnh tới xem.

Sau đó cô và Châu La La nhìn nhau, cả hai đều ngầm hiểu ánh mắt của đối phương.
Châu La La lại uống canh gà, nhưng Lương Hạnh đóng cuốn album ảnh lại ném lên bàn cà phê, trịnh trọng đề nghị với mẹ cô: “Phong cách đám cưới thời đại của mẹ không còn phù hợp với hiện tại nữa.”
Mẹ Lương liếc nhìn con gái, đang định trêu chọc thì thấy Triệu Mịch Thanh đang mỉm cười nhìn xuống nên bà không nói nữa.
Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đã nhận được giấy đăng ký kết hôn hai lần, nhưng họ chưa từng tổ chức đám cưới.

Đây là chủ đề hai người ngầm hiểu với nhau mà không ai tiện mở lời.


Người làm mẹ như bà tất nhiên sẽ không tiện nhắc.
Vì vậy bà chuyển mục tiêu và nhìn chằm chằm vào Châu La La đang uống canh: “Vậy cháu nói xem cháu thích kiểu nào?”
Châu La La ăn tới nỗi trên miệng toàn dầu mỡ, cô nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng không có nói công khai mà chỉ thì thầm với mẹ Lương.
Bà nghe xong liền gật đầu cười, sau đó hướng về phòng bếp hô to: “La La nói muốn tổ chức hôn lễ bên bãi biển nha.”
Lúc đó Hoắc Khải Nguyên đang bưng một đĩa lớn hoa quả vừa cắt đi ra, nghe vậy thì nói với vẻ cưng chiều: “Đều được, cô ấy thích là được.”
Ngay khi anh nói điều này, ngay cả biểu cảm trên mặt Triệu Mịch Thanh cũng thoáng vẻ buồn, anh nhìn hai người họ: “Nhanh lên, tôi và Hạnh Hạnh vẫn đang đợi uống rượu mừng của hai người.”
Hoắc Khải Nguyên đặt khay hoa quả xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Mịch Thanh: “Chúng tôi dự định chờ chuyện của sếp Mao xử lý xong rồi sẽ chuẩn bị, đến lúc đó tổng giám đốc Triệu sẽ không thể bỏ lỡ được.”
Lương Hạnh đột nhiên nhớ tới những gì Triệu Mịch Thanh đã nói trong xe hôm nay, đột nhiên giơ tay quyết định: “Chuyện này em nói là được, duyệt.”
Sau khi cô nói xong, mọi người đều nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Tiếng cười vang lên khiến ba đứa trẻ đang chơi đùa trên sàn nhà lần lượt dừng lại rồi ngước nhìn nhóm người lớn với những biểu hiện kỳ quái.
Ba ngày sau, cuộc phỏng vấn của Thời báo Kinh tế với Triệu Mịch Thanh được đăng lên, trong một khoảnh thời gian đã thu hút rất nhiều phản ứng.
Cùng lúc đó, một tờ báo giải trí vô danh đã xuất bản một bài báo nhỏ với tiêu đề: Nói về người phụ nữ đứng sau người đàn ông thành công.
Người đàn ông được đề cập trong bài báo là Triệu Mịch Thanh, nhưng người phụ nữ được chiều chuộng sau lưng anh là ai thì không cần nói mọi người đều đã rõ.
Hai năm trôi qua, mối quan hệ giữa Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh cuối cùng đã được công khai hoàn toàn trước công chúng.


Rất ít người vào truy xét quá khứ, tất cả đều bùi ngùi chỉ vì câu nói “vì vợ tôi” của Triệu Mịch Thanh.
Khi các chuyên gia kinh tế vắt óc phân tích “Sự ra đời của Thượng Đỉnh”, bài báo này lại hoàn toàn giải thích lý do tồn tại của nó từ một góc độ khác, đó chỉ là do một người phụ nữ.
Khi Lương Hạnh nhìn thấy bài báo đó, nó vẫn đang ở trên bàn làm việc của Triệu Mịch Thanh.
Ban đầu cô còn hơn nghi hoặc, bị cách bài trí bắt mắt của tạp chí kia thu hút, trong lòng cô nghĩ Triệu Mịch Thanh chắc chắn không phải là người thích những câu chuyện về giới giải trí.

Vậy nên cô cầm lên, lật vài trang cô thấy một tiêu đề lớn, kết hợp với bức ảnh hai người cùng nhau đi ra khỏi công ty, trông khá là nghệ thuật.
Lời lẽ trong báo được cân nhắc cẩn thận, nội dung tràn đầy sự ấm áp.

Trong bài báo không hề có một ý bôi nhọ nào xen vào, điều này khiến Lương Hạnh bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận