Cô ấy rất có khả năng, không nên coi nhẹ năng lực của cô ấy.
Nếu có đủ điều kiện, đó sẽ là một cú hích không nhỏ cho sự phát triển của Thượng Đỉnh chúng ta.
“
Triệu Mịch Thanh gật đầu, quay lại vẻ nghiêm túc trong công việc, sau khi bày tỏ sự tán thành của mình, anh tiếp tục nói thêm: “Vậy thì em làm trợ lý của anh đi, em sẽ sắp xếp tổng thể cho công việc.”
Đây chính là những gì Lương Hạnh nghĩ trong lòng.
Thượng Đỉnh không bằng Doanh Tín, chính thức vào làm mới phát hiện sắp xếp kế hoạch tổng thể còn khiến người ta mệt mỏi hơn đi vào công việc cụ thể.
Mà những việc này nếu Lương Hạnh không làm thì đều đổ lên vai một mình Triệu Mịch Thanh gánh vác.
Trong lòng cô vẫn còn một ý nghĩ riêng tư, cô luôn cho rằng một ngày nào đó Triệu Mịch Thanh sẽ trở về Long Đằng.
Vì vậy cô không thể để anh tiêu hao toàn bộ sức vào Thượng Đỉnh được.
Nghĩ vậy, cô “ừm” một tiếng đáp lại.
Không ngờ Triệu Mịch Thanh lại bỗng dưng bật cười: “Cái này có tính là bị em nắm gọn trong lòng bàn tay không?”
Sau cuộc gọi video lần trước vào hôm giao thừa, từ đó trở đi Cung Kỳ không còn liên lạc lần nào với Lương Hạnh nữa.
Kỳ nghỉ lễ năm mới kết thúc, hai người ai bận việc người nấy, mãi tới một buổi tối khi bản báo cáo được đưa ra, khi đó Cung Kỳ vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì trang mạng máy tính tự nhiên xuất hiện một tin tức.
Cung Kỳ nhìn kỹ, nhận ra nhân vật nữ chính trong bức ảnh kia chính là Lương Hạnh nên tò mò mở ra xem.
Đọc từ đầu tới cuối xong, tự nhiên cô ta thấy hơi cảm động, trong khoảnh khắc cũng hiểu ra tình cảm sâu đậm mà Lương Hạnh dành cho Triệu Mịch Thanh là từ đâu mà tới, vì sao lại chịu đựng được một người mẹ chồng ác độc, khắt khe như vậy.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô ta cong lên.
Cô ta vừa gọi điện thoại vừa dùng một tay thu dọn đồ đạc.
Nửa tiếng sau, hai người dắt tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Bình thường Cung Kỳ là một người vô cùng kỷ luật với bản thân, cô ta không hút thuốc không uống rượu, cũng không có thói quen gì xấu, vậy nên số tiền kiếm được ngoại trừ dành cho việc nuôi bé mèo ra, phần lớn đều bị tiêu sạch trong những lần đi dạo phố thế này.
Chỉ cần đi dạo một vòng, phụ nữ đã mua được cả một đống đồ.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Cung Kỳ, Lương Hạnh cũng nhận ra vấn đề này, cuộc sống của Cung Kỳ không có gì ràng buộc, đúng là vô cùng tự do, thoải mái, sống như vậy cũng không có gì là xấu cả.
Nếu không phải cô gặp được Triệu Mịch Thanh từ sớm thì có lẽ cô cũng muốn thử sống một cuộc sống như vậy một lần.
Lương Hạnh vừa nghĩ như vậy, vừa tiếp tục đi theo Cung Kỳ về phía trước.
Sau khi thấy Cung Kỳ đi vào một cửa hàng bán giày, Lương Hạnh cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô ngồi xuống khu vực để nghỉ ngơi, cả cơ thể và tâm trí đều vô cùng mệt mỏi.
Còn người phụ nữ bên cạnh đang bận thử giày hình như không biết mệt mỏi là gì.
Cung Kỳ chọn mấy đôi giày cao gót bày ra trước mặt rồi thử lần lượt từng đôi một.
Lương Hạnh dựa người vào ghế sofa, cúi đầu nhìn xuống góc nghiêng sắc sảo của gương mặt người phụ nữ bên cạnh, không ngờ cô lại bị thu hút bởi vẻ đẹp của Cung Kỳ.
“Cô xuất sắc như vậy, bên cạnh cô nhất định có không ít đàn ông theo đuổi đúng không? Vì sao cô không cân nhắc một chút?”
Câu nói này chỉ như những câu nói chuyện phiếm bình thường, Lương Hạnh buột miệng nói ra, không hề có chút mục đích nào.
Động tác thử giày của Cung Kỳ không dừng lại một giây nào, sau khi nghe thấy, thái độ của Cung Kỳ cũng không quan tâm lắm: “Cân nhắc việc gì? Tôi xách túi đi dạo phố còn được chọn đi chọn lại.”
Lương Hạnh nhìn đống túi dưới đất để cạnh chân của Cung Kỳ.
Cung Kỳ nói như vậy cô đúng là không còn gì để phản bác.
Dừng lại một chút, cô lại nhớ đến người kia rồi hỏi: “Cố Thời thì sao, lần trước hai người cãi nhau, bây giờ đã làm lành chưa?”
Cung Kỳ không ngờ Lương Hạnh lại tự nhiên nhắc tới Cố Thời, người đàn ông đáng ghét kia.
Cung Kỳ khom người một lúc lâu cuối cùng cũng đi được đôi giày cao gót có đinh tán vừa ý.
Lúc đó cô ta mới đứng lên đi tới trước gương xem thử, nghe Lương Hạnh nói vậy, Cung Kỳ cũng không quan tâm lắm, chỉ trả lời lại một câu: “Chưa.”
Rồi Cung Kỳ lại nhấn mạnh: “Không phải là cãi nhau nên không thể nói là làm lành được, chỉ là một bên từ chối trả lời và nói chuyện.”
Thực ra cũng không phải chỉ là một bên, từ sau ngày hôm đó, Cố Thời cũng không tới tìm cô ta nữa nhưng trước mặt Lương Hạnh, cô ta đường đường là một cô chủ nên vẫn phải cố giữ chút thể diện cho mình.
“Vòng tròn các mối quan hệ của con người phải được chọn lọc thì mới giữ được một số ít nhưng ổn định những người có thể qua lại.
Không phải người ta vẫn nói nên lấy phần tinh hoa và bỏ đi phần cặn bã sao?” Cung Kỳ ngừng một lát rồi tự nhiên quay người sang, đưa một chân ra: “Đẹp không?”
Lương Hạnh gật đầu qua loa cho có, lúc này cô cũng không quan tâm đến việc Cung Kỳ dùng câu nói kia có thích hợp hay không, trong lòng cô thật sự cảm thấy hơi khâm phục vì lúc nào Cung Kỳ cũng có thể bình tĩnh và tự kiềm chế mình được như vậy.