Căn phòng bao thiết kế yên tĩnh không ngừng truyền ra những tiếng cười vui vẻ, chỉ có gương mặt Cố Thời không được tự nhiên.
Anh ta không biết nên phản ứng thế nào với sự xuất hiện của Cung Kì, liền cứ như vậy cười phụ họa theo, không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhả như lúc mới đến nữa.
Bé Mèo ở bên cạnh rất dẻo miệng, con bé đang thay răng, thiếu mất một chiếc răng cửa nên khi nói chuyện có vẻ không rõ ràng, âm điệu vô cùng ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Con bé chào hỏi một vòng, sau đó quay mặt nhìn Cố Thời, biểu cảm đáng yêu vốn có lập tức được thu lại, tức giận liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh ta.
Chỉ lướt qua một mình Cố Thời không chào hỏi, mà lại rất lễ phép chào người phụ nữ ở bên cạnh: “Cháu chào cô ạ.
”
Cố Thời “ôi” lên một tiếng, đúng lúc định nói chuyện thì liền thấy con bé đột nhiên quay ngoắt mặt đi chỗ khác, vẻ vặt đầy kiêu ngạo kéo kéo váy của Cung Kì: “Mẹ, con không muốn ngồi chỗ này.
”
Bé Mèo thích Cố Thời, vì Cung Kì mà chấp nhận anh ta, nếu như mẹ không thích nữa thì cô bé có thích thế nào cũng sẽ kiên định giữ vững lập trường, huống hồ bây giờ biết Cố Thời đã có bạn gái, trong lòng luôn dâng lên cảm giác tức giận vì bị phản bội.
Cho nên bây giờ không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn nói chuyện với anh ta.
Cung Kì cúi đầu, Châu La La thấy rõ tình huống lúc này, lúc Cung Kì đang định để con bé ngồi sang bên cạnh, cô ta liền nhân cơ hội vẫy tay với bé Mèo: “Đến đây đi, qua chỗ cô ngồi này, chúng ta ngồi cùng nhau.
”
Con bé vừa nghe thấy vậy thì liền cười vui vẻ để lộ ra chỗ chiếc răng cửa đã bị mất, gật đầu lật đật chạy qua chỗ đối diện, nhào vào trong lòng Châu La La.
Tìm hiểu qua loa, biết được bạn gái mới của Cố Thời họ Bao, tính tình cô ta hòa đồng, không nhút nhát, bảo mọi người cứ gọi cô ta là Tiểu Bao, gọi như vậy nghe rất thân thiết, dễ gần gũi với học sinh.
Cô ta quả thực rất thân thiện, biết tiến biết lùi, đến người mang theo một bụng tức giận đến đây như bé Mèo cũng không thể ghét cô ta, chẳng mấy chốc đã nhẹ nhàng gọi: “Dì Tiểu Bao, con muốn ăn món cá kia.
”
Con bé chu môi, chỉ vào đĩa cá trước mặt Tiểu Bao.
Lương Hạnh không khỏi năm lần bảy lượt quan sát sắc mặt của Cung Kì, nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung từ đầu đến cuối của cô ta, vừa ăn vừa bình luận, giống như một người nghiêm túc đánh giá về món ăn.
Nhưng Châu La La vẫn phát giác ra điều gì đó, vào lúc Cung Kì ra ngoài vào nhà vệ sinh thì nghiêng đầu khẽ ghé vào tai Lương Hạnh hỏi cô một câu, câu hỏi này đã làm rõ vướng mắc lớn giữa Cố Thời và Cung Kì, cô ta tự vỗ đầu mình: “Đáng lẽ tớ không nên gọi cô ấy đến có phải không?”
Lương Hạnh trợn tròn mắt: “Cậu gọi cô ấy đến à, tại sao chứ?”
Lương Hạnh ăn rất nhiều, bụng no căng rồi, nhưng trong đầu vẫn không rõ lý do của bữa ăn này là gì.
“À… chuyện này…” Ánh mắt Châu La La lấp lánh, đầu hơi ngửa về phía sau, rõ ràng là trốn tránh gì đó, sau đó nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đột nhiên lại thu ánh mắt lại, đổi chủ đề nói: “Quay lại rồi.
”
Lương Hạnh ngẩng đầu, thấy Cung Kì đang vén rèm bước vào.
Cô vẫn còn nghi ngờ, vỗ vỗ cánh tay Triệu Mịch Thanh đang ngồi bên cạnh định hỏi anh, không ngờ bé Mèo sau khi ăn nốt miếng sushi trong miệng cuối cùng cũng có thời gian chen vào nói, giọng nói cao vút lảnh lót vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
“Dì Hạnh không biết sao? Mọi người đến chúc mừng sinh nhật dì đó!”
Châu La La nghe vậy thì giật mình, đưa tay định bịt miệng con bé lại thì đã không kịp nữa.
Động tác tập trung ăn uống của mọi người cũng dừng lại, ánh mắt của từng người mở to nhìn vào nhân vật chính của bữa cơm-Lương Hạnh.
Lương Hạnh đang gắp một miếng sushi đưa đến bên miệng, thấy vậy chỉ đành khẽ khép miệng lại, lặng lẽ đặt đũa xuống, lập tức bày ra biểu cảm kinh ngạc: “Tổ chức sinh nhật cho tôi sao?”
Cô quét mắt qua mọi người một lượt, cuối cùng chỉ đành đặt tầm mắt dừng lại trên người ngồi bên cạnh là Triệu Mịch Thanh: “Mịch Thanh?”
Cô nghĩ ngợi, lại tính nhẩm, còn tưởng là bản thân mình nhớ nhầm: “Hôm nay không phải là sinh nhật tôi mà…”
Lời vừa nói ra, đột nhiên âm nhạc vang lên, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang phía đó, liền thấy hai người phục vụ đẩy một chiếc bánh kem rất to bước vào, vừa hát vừa vỗ tay.
Đợi khi hát xong rồi mới cảm thấy không khí kì lạ, không nhịn được nhìn sang Triệu Mịch Thanh, sau khi nhận được sự ra hiệu bằng ánh mắt của anh mới lần lượt đi ra bên ngoài.