Triền Miên Sau Ly Hôn

Lương Hạnh lập tức không còn cảm thấy kì lạ nữa: "À, thì ra là nhớ mãi không quên, không ngờ cậu lại si tình thế."

Mục Điệp, ánh mắt trong suốt: "Không phải, đó là chuyện lúc em mười mấy tuổi, giờ em hoàn toàn không nhớ cô ấy trông như thế nào nữa rồi."

"..."

Lương Hạnh có chút lúng túng.

Thì ra anh chàng trước mặt cô là một cậu trai ngây thơ còn zin, xem ra sau này không thể tùy tiện trêu chọc cậu ta nữa.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên cứu vớt cô khỏi tình huống xấu hổ, Lương Hạnh biết ơn vô cùng, cầm đũa lên nói: "Ăn thôi!"

Chờ đồ ăn được mang lên hết, Mục Điệp nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc lâu, sau đó ngơ ngác hỏi phục vụ: "Hết rồi sao?"

"Tiên sinh, tất cả những món ngài gọi đã được mang lên hết rồi ạ."

"A, được, tôi biết rồi."

Phục vụ đi khỏi, cậu ta nhìn cô gái đang chuyên tâm ăn uống trước mặt, dở khóc dở cười: "Chị Hạnh, em nói em mời khách, chị cũng không cần phải tiết kiệm như thế cho em đâu. Chị làm vậy khiến em rất mất mặt..."

Cả bàn toàn đồ ăn chay, chỉ có duy nhất một món mặn là rau xàu thịt.

Không phải cô sợ cậu ta không mời nổi chứ?

Lương Hạnh không ngẩng đầu, nói: "Không phải tôi đã nói với cậu là tôi thích thanh đam sao? Hơn nữa, ai bảo cậu nói tôi béo, giờ tôi muốn giảm béo. Ăn cơm đi! Nói thêm câu nữa là tôi không ăn nữa đâu."

Mục Điệp bất đắc dĩ, đành phải thôi.

Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối hẳn. Mục Điệp rời khỏi rồi, Lương Hạnh cũng không vội về nhà mà đi dạo gần đó.

Trung tâm thành phố rất nhiều đèn, cũng rất náo nhiệt.

Lương Hạnh cảm giác lâu rồi không thả lỏng một mình như vậy, bước trên vỉa hè, đi lung tung không có mục đích.

Trước khi ly hôn, cô luôn ao ước được thế này với Triệu Mịch Thanh, dù chỉ đi cạnh nhau thôi cũng được.

Nhưng mỗi lần gặp gỡ, ngoài chợ rau và siêu thị thì hai người chẳng đi đâu cả, hơn nữa vì anh không có thời gian nên đi rất vội vã, thậm chí còn không xuống xe.

Bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười, trước đây tại sao cô lại có thể kiên trì lâu vậy?

Mang theo cảm giác mất mát, cô lỡ đãng đi một lúc thì bị kéo lại bởi tiếng rung điện thoại.

"Alo, Lâm."

"Dao, cậu đang ở đâu thế?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của một cô gái.

"Mình đang ở ngoài."

"Có bận không?"

"Không bận, sao vậy?" Lương Hạnh dừng bước.

"Mình vừa tan làm, cậu ở đâu, mình đến tìm cậu."

Lương Hạnh nhìn chung quanh, nói: "Cũng được, nhưng mình cảm thấy cậu rất mệt, không về nghỉ sao?"

"Không được, tìm cậu có chút việc, gặp mặt rồi nói tiếp."

"A, được."

Châu La La vội vã nói xong liền cúp điện thoại.

Lương Hạnh có chút lo lắng, dùng Wechat gửi định vị sang cho cô ấy, sau đó vào quán cà phê bên cạnh.

Nửa tiếng sau, một cô gái trang điểm xinh đẹp nhưng vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa thủy tinh bước vào.

"Ăn cơm chưa?" Lương Hạnh đứng lên.

"Chưa, mình cũng không muốn ăn." Cô ấy cởi áo khoác ngồi xuống, đột nhiên như mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ngồi trên ghế.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Châu La La, bạn cùng phòng của cô thời đại học, bây giờ là bạn thân. Cô ấy ra ngoài làm việc mấy năm, tự mình cố gắng đứng vững ở Nam Thành, còn tự mua được một căn nhà, đón cha mẹ về ở.

Trước giờ cô luôn quyết đoán và cẩn thận trong công việc, lý trí luôn chiếm thế thượng phong, thái độ làm người khôn khéo, rõ ràng nhưng không cầu kì.

Lương Hạnh rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, có vẻ là vì có chuyện gì đó gấp.

Cô ấy im lặng mấy giây, sau đó gọi phục vụ lại: "Có rượu không?"

"..."

Đây là quán cà phê, lấy đâu ra rượu?

Lương Hạnh nói giúp cô ấy: "Một cốc nước trái cây, hai món điểm tâm ngọt bất kì, cảm ơn."

"Được, xin chờ một chút."

Châu La La u oán nhìn cô, lẩm bẩm: "Tớ muốn uống rượu."

Lương Hạnh nhìn cô ấy, lạnh nhạt nói: "Trước khi cậu nói xong, mình sẽ không để cậu uống rượu đâu."

Châu La La lườm cô, mấy giây sau mới chán nảo sửa lại mái tóc xoăn xinh đẹp: "Được rồi, buổi xã giao hôm qua mình uống nhiều quá, lên giường với tên họ Hoắc kia rồi."

"..."

Lương Hạnh ngẩn ra, vẻ mặt bất động.

Trước khi cô hét chói tai, Châu La La bình tĩnh bịt miệng cô lại.

Lương Hạnh trợn mắt, đẩy tay cô ấy ra, nghiêm túc hỏi: "Hai người làm hết rồi sao?"

"Say như thế rồi, cậu còn mong mình có thể đẩy anh ta ra?"

"..."

Lương Hạnh bình tĩnh lại: "Hôm nay anh ta nói thế nào?"

Tên họ Hoắc đó tên là Hoắc Miên, là cấp trên của cô, quan hệ của hai người luôn ở trong trạng thái mập mờ, không ai biểu lộ rõ, có thể là kiêng dè vì cùng công ty, chỉ thiếu chút nữa là xuyên thủng lớp cửa sổ đó thôi.

Châu La La có chút khó xử: "Hôm nay nhân lúc anh ta chưa tỉnh mình đã chạy rồi, sau đó thì trốn tránh anh ta cả một ngày, đến giờ vẫn chưa gặp."

"Cậu suy nghĩ ngây thơ quá, kiểu gì cũng sẽ gặp, cậu tính thế nào?" Lương Hạnh nhíu chặt lông mày.

Châu La La mặt ủ mày chau: "Mình vẫn chưa nghĩ ra. Haiz... Đau trứng quá, sao mình phải sợ thế nhỉ, không phải chỉ lên giường với nhau thôi sao? Sao mình cứ làm như một cô xử nữ nhỏ ngây thơ vậy?"

Lương Hạnh không trả lời mà nghiêm túc nói: "Lúc này mà cậu vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à? Nếu anh ta có ý xác nhận quan hệ với cậu đương nhiên là hay nhất, nếu anh ta giả vờ không thừa nhận thì sau này cậu định đối mặt với anh ta thế nào?"

Châu La La yếu ớt bĩu môi: "Vốn cũng không có quan hệ gì với anh ta, là một mình mình tình nguyện thôi. Có thể là tối qua mình uống nhiều quá, lôi kéo anh ta không tha..."

Lương Hạnh nghẹn họng.

Cô nhỡ rõ ràng La La đã từng nói rằng, cô ấy rất thích Hoắc Miên, nhưng không rõ thái độ của anh ta là gì.

Không biết nghĩ đến cái gì, Châu La La bỗng nhiên lo lắng: "Cậu nói xem, có khi nào anh ta sẽ coi mình là một cô gái tùy tiện phóng đãng không? Sau đó sẽ khinh thường mình?"

"..."

Lương Hạnh thật sự bị cô ấy làm tức giận, khinh bỉnh nói: "Ý cậu nói là tối qua cậu uống rượu, to gan bá vương ngạnh thượng cung?"

Cô ấy ra sức gật đầu.

"Anh ta bị trói tay trói chân hay là cũng uống say, một thằng đàn ông lại không đẩy một người phụ nữ ra được? Dù anh ta có tâm tư khách với cậu, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là hành vi quân tử à? Loại đàn ông này mà cậu cũng muốn?"

"Mình..." Châu La La bị nói cứng họng, cắn môi, cả buổi mới phun ra một câu: "Chuyện tối qua... Mình không nhớ chút nào cả."

Rốt cuộc là ai đè ai, cô hoàn toàn không có chút kí ức nào, nhưng đúng là quan hệ đã xảy ra, cơ thể cô có thể cảm nhận được.

Lương Hạnh cũng có chút nhức đầu, day trán nghĩ cách. Cô chợt nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng nói: "Uống thuốc chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui