Triền Miên Sau Ly Hôn


Lòng bàn tay của cô chống đỡ đầu gối, vừa mới đứng vững dậy, cổ tay liền bị một lực đạo trầm ổn mạnh mẽ kéo qua, cả người cũng ngã xuống dưới theo: “Trên chiếc nhẫn có khắc tên của hai chúng ta, nếu như em tùy ý tặng nó cho người khác, vậy thì anh sẽ mua cả một tiệm trang sức, mỗi tháng lại đặt làm cho em một cái mới đủ, để em một tháng tặng một lần.


Ý vị uy hiếp trong lời nói quá rõ ràng, Lương Hạnh còn chưa kịp phản ứng lại thì một giây sau, thân thể đã bị Triệu Mịch Thanh giam lại, người đàn ông nghiêng người quan sát cô, lại nói đến chuyện trọng điểm: “Biết mình không đúng, có phải là nên suy nghĩ biện pháp để bù đắp không hả?”
Lương Hạnh rụt cổ và phía sau, không khó để phỏng đoán đền bù trong miệng của anh là cái gì, nhưng mà cô vẫn phối hợp giả vờ rất dè dặt: “Cái người đàn ông ghê tởm này!”
Triệu Mịch Thanh bị màn biểu diễn dốc sức và làm màu của cô làm kinh ngạc mất đi cả một nửa hứng thú, anh miễn cưỡng chống đỡ ôm người lại: “Không vì cái gì khác, anh cảm thấy bây giờ đã đến lúc sinh thêm một đôi nữa rồi, tốt nhất là lần này sinh ra hai đứa con gái.


Ôm người nhấc chân đi vào trong phòng ngủ, trên đường đi còn còn trịnh trọng cường điệu: “Anh thích con gái.


Khoảng nửa tháng, Thượng Đỉnh đã thành công gặm được cục xương khó gặm là Sếp Mao, thành công ký kết hợp đồng năm năm, đơn đặt hàng năm năm đầu tiên sẽ không nhiều, nhưng mà cũng có khoảng ba mươi tỷ.

Đối với Thượng Đỉnh vừa mới được thành lập mà nói, thật sự đây là một chuyện làm cho người ta phải vui mừng.

Ngoại trừ Sếp Mao, thật ra thì Triệu Mịch Thanh càng coi trọng hơn chính là các khách hàng mà có lẽ ông ta sẽ có thể dẫn đến sau này, chỉ cần hầu hạ đại phật này cho ổn định, mấy năm nghiệp vụ sau này sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Mà đổi thành Thượng Điền ở một bên nhận được tin tức này, rõ ràng là không có tâm trạng tốt như thế.

Người đàn ông vừa mới nói chuyện điện thoại lại ném điện thoại qua một bên, mắt lạnh lùng trừng trợ lý đang cẩn thận đứng ở cửa hỏi: “Cô Tống đâu rồi?”
Ngày hôm nay, trước khi Tống Nhiễm đến bệnh viện đã cố ý tiết lộ lịch trình của mình cho trợ lý của Thượng Điền.

Cho nên lúc này ngồi ở trước giường vô tư gọt quả táo, trông có vẻ nhàn rỗi thoải mái, nhưng mà thật ra trong lòng đã đoán trước được tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cắt trái táo đã gọt xong thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong một cái bát sứ màu xanh xinh đẹp sạch sẽ, lại đẩy cái bát đi, vẻ mặt tươi cười dịu dàng xinh đẹp dặn dò: “Nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút trái cây.


Tống Nhiễm gọt trái cây cho người khác, tình huống này ở trong trí nhớ của cô ta cũng không xuất hiện được mấy lần, cho nên đợi đến lúc cô ta đẩy cái bát kia đi, bản thân cũng nở nụ cười.

Cô gái đó nâng cao cái bụng lớn, lại không hiểu rõ cho lắm, ngẩng đầu lên từ trong một đống tài liệu thi nghiên cứu thật dày, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt tò mò hỏi cô ta: “Chị Nhiễm, chị cười cái gì vậy?”
Xưng hô “chị Nhiễm” cũng là do cô gái này tự mình quyết định.

Trong nhận thức của cô ta, khái niệm địa vị và tiền tài vẫn còn chưa được khắc sâu như thế, vẫn còn tự tin nghĩ rằng sự cố gắng và kiên định của mình đủ để hình thành cuộc sống của một con người.

Cho nên trong mắt của cô ta, Tống Nhiễm cũng chỉ là một người phụ nữ vừa có tiền vừa có khí chất hơn so với một người bình thường mà thôi, đối với cô ta, cho đến bây giờ chưa từng có kính sợ và khiếp đảm.

Mà Tống Nhiễm thì lại không hiểu sao lại thích cảm giác ở chung như thế này, cô ta rất thưởng thức hơi thở trong trẻo và ngây ngô của cô gái này.

Gần một tháng qua, cô ta cũng rất chịu khó chạy đến bệnh viện, nhưng mà bình thường cũng không ở lâu, chỉ mang một đống đồ tới, dặn dò vài câu rồi sau đó đi ngay.

Nhìn cô gái đó sau khi hỏi xong rồi lại tiếp tục vùi đầu xuống ăn táo, Tống Nhiễm lại nở nụ cười, dùng miếng khăn giấy ướt lau sạch con dao gọt trái cây, bỏ lại vào trong vỏ dao rồi sau đó mới trả lời: “Không có gì.


Trong miệng của cô gái nhét đầy táo, gương mặt phồng lên thay đổi hình dạng, vừa nhai vừa di chuyển lực chú ý về trong sách vở, Tống Nhiễm cũng không khỏi di chuyển ánh mắt nhìn theo: “Cô phải kéo dài thời gian tốt nghiệp, muốn thi nghiên cứu thì cũng phải sang năm, cần gì phải nghiêm túc như vậy?”
Bởi vì trong miệng bị nhét đầy, Tống Nhiễm thấy cô ta nhai một hồi lâu rồi mới nhíu mày “ực” một tiếng nuốt xuống, sau đó mới trả lời lại: “Nếu như đã kéo dài thời gian rồi thì phải tận dụng khoảng thời gian này để chuẩn bị cho cẩn thận, thi vào một trường học thật tốt.


Cô ta đột nhiên xoay đầu lại cười hì hì với Tống Nhiễm, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó lại đút táo vào trong miệng, vừa đút vừa nói: “Sau này em cũng muốn giống như chị Nhiễm, không lo ăn uống, không cần bởi vì tiền mà đi làm những chuyện mình không thích.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui