Triền Miên Sau Ly Hôn


Cô lại vỗ vai chồng mình, rồi nhấc chân đi về phía cửa chính khách sạn: “Anh cứ để bọn họ đi đi, rồi buổi tối bảo khách sạn mang đồ ăn lên là được.


Anh Hoắc ngẫm nghĩ, rồi xoay người theo sau vợ mình đi vào, anh đi chào hỏi ăn uống với mấy người thân bạn bè, để mặc hai người đó đi hưởng thụ thời gian riêng của họ.

Lương Hạnh tháo giày, hơi tinh nghịch đá cát dưới chân, còn Triệu Mịch Thanh đi bên cạnh thì xách giày giúp cô, anh hơi bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng thể hiểu nổi hành động giống hệt đứa trẻ năm tuổi này.

Mặc dù không thể hiểu nổi, nhưng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô, anh cũng cười theo, bước chân cũng cực kỳ phối hợp theo sát cô.

Đến khi tới trước bãi đá ngầm, Lương Hạnh mới ngừng bước, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ngọn hải đăng sáng chói, cô khẽ híp mắt lại, chắp hai tay ra sau lưng, quan sát tỉ mỉ một hồi lâu.

Sau đó cô hơi do dự chỉ về phía đó, rồi quay đầu hỏi người đàn ông ở phía sau: “Mịch Thanh, sao em thấy nơi đó quen quen?”
Một giây sau, cô bỗng “ồ” lên: “Em nhớ ra rồi, là tấm hình ở trong nhà lúc trước…”
Nói đến đây, cô lại không nói nữa, mà nhìn chằm chằm Triệu Mịch Thanh, đợi anh trả lời.

Lúc này anh đã cởi áo vest trên người ra, một tay xách giày cho cô, một tay cầm áo vest của mình, nghe thấy câu hỏi của Lương Hạnh, thì thu hồi tầm mắt xa xăm của mình, cuối cùng hờ hững gật đầu nói: “Ừm, là ở chỗ này.



Đó đã là chuyện rất nhiều năm về trước rồi.

“Hồi học đại học, tụi anh đã thành lập một đội chèo thuyền, rồi tham dự cuộc thi Volvo vòng quanh Trái Đất, đó là trận đấu giao hữu rút ngắn một nửa hành trình, điểm xuất phát nằm ở bên đó.


Dứt lời, anh giơ bàn tay đang cầm áo vest chỉ về phía vùng biển ở phía sau ngọn hải đăng.

Tầm mắt của Lương Hạnh cũng nhìn qua đó, nhưng chỉ thấy phía sau ngọn hải đăng là bầu trời âm u và đại dương bao la tối đen như mực, nên không khỏi nhíu mày: “Ở đó ư?”
Triệu Mịch Thanh cười dịu dàng, tầm mắt lại nhìn về phía Lương Hạnh: “Phía sau có một bến cảng.


Chủ đề này đã khơi gợi sự hứng thú của Lương Hạnh, cô dứt khoát xoay người, ngồi xuống bãi đá ngầm đó, rồi ngẩng đầu hỏi người đàn ông ở bên cạnh: “Sau đó thì sao, các anh có giành chiến thắng không?”
“Không.



Anh cụp mắt, khẽ lắc đầu, rồi cũng tiến lên hai bước, ngồi xuống cạnh cô.

Lúc nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên hẹp dài sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm ánh đèn sáng rỡ của khách sạn ở phía xa xa, khẽ thở dài: “Ngày đầu tiên xuất phát, vì thuyền của tụi anh đi lệch hướng và làm trái quy tắc, nên đã bị loại.


“Ồ…” Lương Hạnh không khỏi bật cười, nghĩ tới Triệu Mịch Thanh không phải chuyện gì cũng giỏi, thì càng tò mò hơn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng cười của cô đã thu hút tầm mắt của anh, anh nhìn chằm chằm gò má sạch sẽ trắng nõn đó thì không nhịn được hôn lên trước.

Nhân lúc đối phương vẫn đang sửng sốt, anh hơi biện hộ thay mình: “Không phải là vì kỹ thuật chồng em không tốt, hôm đó bên ngoài tuyến đường hàng hải có người rơi xuống nước từ trên một chiếc du thuyền, nên anh là vì cứu người.


Cô chưa kịp đặt câu hỏi, anh đã quay đầu chớp mắt giành hỏi trước: “Em biết anh đã cứu ai không?”
Lương Hạnh nhíu mày, nhất thời không hiểu hàm ý trong câu hỏi của anh, nên lắc đầu: “Ai thế?”
“Em cũng quen người này đấy.


Lời nhắc nhở của Triệu Mịch Thanh, đã khiến mạch suy nghĩ hỗn loạn của Lương Hạnh nhanh chóng sắp xếp đưa ra một manh mối, cô trợn tròn mắt, ngạc nhiên về suy nghĩ tự dưng nhảy ra này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận